Sa mạc Thanh Miêu rộng lớn vô cùng, cũng may Phụng Phi Vũ đã mấy lần vào ra gặp bộ tộc Thanh Miêu nên khá thông thuộc đường đi nước bước. Lũ lạc đà không nhanh bằng ngựa, cũng may Phi Hổ đã chọn những con lạc đà khỏe nhất nên hành trình cũng tương đối thông thuận hơn bình thường. Lại một ngày trôi qua, khi bóng tối phủ kín trên vùng đất cát nóng bỏng cũng là lúc đoàn người thấy một ốc đảo nhỏ trước mặt.
Hồ Hiểu Minh tuy mang tiếng là đi cùng nhưng nói chuyện cũng chưa quá mười câu, chủ yếu là với Mạc Kỳ Phong, còn cái vị Vương Gia thần bí kia lại hoàn toàn im lặng, Phi Hổ cũng giống tính chủ nhân, miệng ngậm còn chặt hơn vỏ trai. Bản thân nàng cũng tự hiểu những người này mời nàng đi cùng là có ý gì đó, dù là xấu hay tốt nàng cũng chẳng mấy để tâm, cứ xem như khách qua đường, việc ai nấy lo.
Hồ Hiểu Minh cẩn thận quan sát khắp ốc đảo một lát, trừ một hồ nước ngọt, toàn bộ chỉ là cây cỏ thấp xanh tươi, xa xa là một dãy núi đá cao lớn mơ hồ nổi lên giữa bóng đêm dày đặc. Nàng chưa bao giờ đặt chân đến đây, nhưng sau một tháng nghe ngóng dò hỏi cũng biết khá nhiều thứ hay ho về sa mạc này. Bộ tộc Thanh Miêu sống ở phía Tây Bắc của sa mạc, rất hạn chế tiếp xúc với người ngoài, nổi tiếng dùng độc và pháp thuật. Ít ai biết được đường đến nơi ở của bộ tộc này, người ta đồn nhau rằng chỉ cần nhìn một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-hay-de-ta-bao-ve-nguoi/2868456/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.