Nụ cười của nàng chẳng bao lâu nhanh chóng dập tắt thay vào đó là sắc mặt trắng bệch đột ngột..........
Hàn khí từ đâu trong thân thể nàng mạnh mẽ trào ra đâm thấu vào da thịt, cảm giác như bị hàng ngàn cây kim đâm vào cơ thể cấu xé đau đến khôn cùng. Làn da bạch ngọc giờ đây trở nên trắng bệch nổi lên những gân tơ máu hòa lẫn với hàn khí lạnh thấu tâm can rồi chẳng mấy chốc xương cốt bên trong nàng như bị vỡ ra từng mảnh. Tử Hà đau đớn nhưng vẫn cắn răng không rên la lấy một câu.
Nàng thống khổ đau đớn, mái tóc đen láy lúc này trở thành màu bạc, đồng tử đen tuyền cũng trở thành thị huyết đỏ rực. Vật vả chống chọi lại sự đau đớn mà Tử Hà nàng đâu biết được hàn khí xung quanh nàng vốn đã làm đóng băng toàn bộ căn nhà cùng với mấy cây trúc gần đó.
Ánh trăng ngày càng lên cao, soi rọi vào con người đang vật lộn với bệnh tật. Chỉ thấy nàng thân thể co rút, màu tóc bạc kim, con ngươi màu đỏ huyết nhưng diễm lệ lại càng thêm ma mị vạn phần. Nàng âm thầm rơi lệ, không phải vì đau mà là vì hối hận!
Mãi cho đến khi trời sắp sáng, hàn khí của nàng đã hạ xuống. Mọi thứ xung quanh cũng trở về hình dạng của chúng chỉ đọng lại nước từ băng tan ra cứ như một cơn mưa vừa dạo qua nơi này. Tử Hà mi rung rồi dần dần hé mở, sau cơn ác mộng đêm qua lúc này Tử Hà thân ra mồ hôi rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-doc-sung-that-tieu-thu/1863144/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.