Chương trước
Chương sau
Nhiều ngày sau, bệnh của Thượng Li cuối cùng cũng khỏi, có thể cùng Vu Triết thân mật một chút, nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Vu Triết vì chuyện này mà vô cùng buồn bực, nhưng hắn không thể dùng quá nhiều sức với y.

Vu Tuân tuy rất bất mãn với chuyện của hai người họ nhưng chỉ đành mắt nhắm mắt mở làm ngơ, ông biết rõ nhi tử của mình yêu đối phương đến mức không cần mạng.

Thượng Khuynh thì lại vô cùng hài lòng, thậm chí còn lập nam phi để mọi người dần chấp nhận tình cảm nam nam.

Vu Triết cả ngày đều ăn vạ ở Vương phủ, còn Thượng Li cả ngày đều trốn tránh hắn. Điều này khiến Vu Triết hoài nghi không lẽ bản thân lại làm sai chuyện gì khiến đối phương tức giận? Nhưng nếu y tức giận thì đã sớm đuổi hắn ra khỏi cửa rồi?

Vu Triết ngồi trên nóc nhà tự vấn bản thân, đúng lúc nhìn thấy A Tam, A Tứ đang nói cười về chuyện của Thượng Li.

"Vương gia và tướng quân có thể ở bên nhau thật sự quá tốt."

"Đúng vậy đúng vậy, nhưng sao Vương gia cứ suốt ngày trốn tránh tướng quân vậy nhỉ? Chẳng lẽ Vương gia không thích?"

"Không phải đâu, Vương gia rõ ràng đang ngại. Tướng quân cứ mãi không chịu làm bước cuối cùng nên Vương gia mới ngượng ngùng." – A Tam che miệng cười khúc khích.

Vu Triết giật mình ngộ ra, hóa ra Thượng Li đang thẹn thùng, đến hạ nhân sai vặt còn nhìn ra thế mà hắn lại không biết. Hắn lập tức đứng dậy đi tìm Thượng Li.

Thượng Li đang đọc sách ở thư phòng, gần đây tiết trời hơi se lạnh, ở trong thư phòng đọc sách đúng là thoải mái nhất, hơn nữa Vu Triết cũng không thích đến đây cho nên căn phòng có chút yên tĩnh.

"Li Nhi!" – Vu Triết tùy tiện đi vào.

Thượng Li giật mình suýt làm rớt cuốn sách, kinh ngạc hỏi: "Ngươi đến đây làm gì?"

"Làm ngươi đó." – Vu Triết đóng cửa lại, cười tủm tỉm rồi đi tới nhấc bổng y lên bàn, lột đến không còn một mảnh, ăn sạch.

Sau khi xong chuyện, Thượng Li phải nằm liệt trên giường một ngày, y tức muốn hộc máu: "Người đâu, mau đuổi hắn ra ngoài!"

"Đừng tức giận nữa. Nào, mau uống chén canh bồ câu này đi. À đúng rồi, người ta còn nói phải ăn xôi đậu đỏ nữa..."

(*) Xôi đậu đỏ: Thường có trong các sự kiện quan trọng như sinh nở, cưới hỏi, v.v

"Không ăn, ngươi đi ra ngoài cho ta!"

Cuối cùng, y vẫn ăn.

Từ đó về sau, ở Vương phủ có thể thường xuyên nghe thấy tiếng Vương gia tức giận kêu người đuổi Vu Triết, hơn nữa ở ngoài cửa còn treo một tấm biển ghi "Cấm Vu tướng quân và chó!"

-HẾT-
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.