Hôm sau, Ân Tử Dương đúng hẹn đã chạy tới Ly vương phủ điểm danh, hắn vàTiểu Phàm rất thích chơi với nhau, bình thường không có chuyện gì thìlại chạy đến Ly vương phủ tìm Tiểu Phàm chơi đùa, nhìn hắn chơi với Tiểu Phàm khiến Ân Tịch Ly cảm thấy Ân Tử Dương đường đường là một hoàng tử, sao lại thích chơi với trẻ con như vậy, nhưng ai bảo con mình thíchchơi với người ta chứ, vậy nên hắn cũng chỉ có thể mặc kệ Ân Tử Dương mà thôi.
Nhưng mà Ân Tử Dương lại cảm thấy Tiểu Phàm không giốngmấy đứa trẻ khác, Tiểu Phàm đặc biệt rất thông minh, đối với một sốchuyện, suy nghĩ của bé cũng trưởng thành không kém gì người lớn, càngchơi với Tiểu Phàm hắn lại càng phát hiện, Tiểu Phàm thật sự có rấtnhiều điểm khiến cho người ta phải giật mình kinh ngạc.
Nhưng màhôm nay lúc Ân Tử Dương đến, ngoại trừ mang theo một vài món đồ chơi nho nhỏ cho Tiểu Phàm thì trên tay còn cầm theo một giỏ thuốc lớn.
Hạ Thiên nhìn giỏ thuốc, bên trong còn có một vài vị thuốc vẫn chưa đượcsao lên, bốc mùi khó ngửi, nàng không khỏi cảm thán, vẫn là hiện đại tốt hơn, thuốc tây đơn giản, chỉ cần nuốt một cái rồi uống nước là xong,chả có vị gì, còn mấy loại thuốc đông y này. . . .
“Thất ca bịbệnh à? Sao lại uống thuốc nhiều như vậy?” Tiểu Phàm nhíu mày, hiểnnhiên là cũng bị mùi của mấy vị thuốc kia làm khó chịu.
“Khôngphải ta, là tam ca.” Ân Tử Dương đặt đống thuốc sang một bên rồi giảithích: “Ta mới từ hoàng cung trở về, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624129/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.