Bên trong ngôi miếuhoang tàn đổ nát, từng cơn gió lạnh liên tục ùa vào, gió lạnh xen lẫn ýlạnh giữa hai hàng lông mày khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, lạnh đếnthấu xương, từng chút từng chút ăn mòn ý chí.
“Thần. . . con của ta, con nhất định phải sống thật tốt. . .”
“Sống. . . thật tốt. . .”
“Mau chạy đi . . . chạy càng xa càng tốt, đừng bao giờ quay về nữa. . .”
“Mau chạy đi. . .”
“Không, mẹ, chúng ta cùng đi. . .”
“Huhu, mẹ. . . mẹ đừng chết, chúng ta cùng đi, cùng đi.”
“Đừng . . . đừng mà. . . đừng mà!”
Ánh trăng sáng tỏ, Nhậm Diệc đang nằm trên giường bỗng bật dậy, kinh hoảngnhìn bốn phía, lúc này mới giật mình, thì ra chỉ là mơ.
Sau lưngđã ướt đẫm mồ hôi, hắn đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi lại ngây ngẩnnhìn bóng đêm trước mắt, ánh trăng len lỏi qua khung cửa, tạo nên mộtkhung cảnh mờ mờ ảo ảo, lúc sáng lúc tối.
Đã bao lâu rồi?
Hắn lẳng lặng nhìn dấu vết ẩm ướt trên tay, ánh mắt có chút mông lung, 20 năm trôi qua, đã bao lâu rồi hắn chưa mơ như thế?
Năm đó, từ sau cái ngày mà hắn rời đi, hầu như đêm nào hắn cũng bị ác mộngkhiến cho bừng tỉnh, vốn nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp phải cơn ác mộng này nữa, nhưng không ngờ bây giờ nó lại bắt đầu, chẳng lẽ mẫu thân muốn dùng cơn ác mộng để nhắc nhở mình không được quên chuyện này, nhất định phải nhớ rõ? Phải đặt nó vào nơi sâu nhất trong lòng?
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624127/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.