Hắn mặc một thân quần áo màu trắng, tay cầm quạt giấy, đôi mắt hoa đào yêu mị thoạt nhìn cóvẻ phong lưu phóng khoáng, dáng vẻ giống như hoa hoa công tử, thế nhưngkhi nhìn Tiểu Phàm và Hạ Thiên thì sắc mặt lại trở nên lạnh lẽo. Lý Nguyên Kỳ thấy biểu ca của mình đã đến, hắn vội vàng nhào tới, khócrống lên nói: “Biểu ca, cái tên đê tiện kia lại dám đánh đệ, huynh nhìnđệ này, huhu. . . Biểu ca, huynh phải giúp đệ báo thù! Chém đầu tên tạpchủng kia!” Đây chính là lai giả bất thiện (người đến ko có ý tốt),người này vừa xuất hiện chính là muốn giúp Lý Nguyên Kỳ đòi lại lẽphải, xem ra hôm nay, bọn họ chỉ sợ là không thể dễ dàng thoát thân rồi. Trong lòng Hạ Thiên cảm thấy có chút hối hận, sớm biết như vậy thì vừa rồinàng đã kéo Tiểu Phàm lại, không để cho bé đánh nhau rồi, mà cho dù cóđánh thì cũng không thể đánh vào mặt như vậy chứ. “Ngươi là ai?” Tiểu Phàm không hề sợ hãi nhìn thẳng vào hắn, trong giọng nói non nớt còn mơ hồ mang theo sự quật cường. Bạch Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn bé, giọng nói âm lãnh: “Ta là biểu ca của Nguyên Kỳ.” “Thật sự là biểu ca của tên đầu heo kia?” Tiểu Phàm bừng tỉnh ngộ: “Chả trách sao ngươi trông lại giống heo như vậy, quả nhiên là huynh đệ của hắn!” “Ngươi! Muốn chết à?!” Bạch Vũ không thể chịu được sự vũ nhục này, cho dù đốiphương chỉ là một đứa trẻ thì hôm nay hắn cũng không có ý định buôngtha! “Hừ, cái tên đầu heo này tìm được biểu ca, chẳng lẽ ta cũngkhông tìm được biểu ca sao?” Tiểu Phàm nhăn mũi hừ nhẹ, cũng không quantâm đến Bạch Vũ đang tức giận thế nào, chỉ chạy về một phía khác. Trong đám đông, vừa rồi Ân Dã Thần và Ân Tử Dương cũng đi theo Bạch Vũ đếnđây, bọn họ vốn chính là đang uống rượu cùng nhau, lúc Bạch Vũ chạy rathì đương nhiên bọn họ cũng phát hiện hai diễn viên đang diễn trò vuinày, vậy nên cũng vội vàng theo chân Bạch Vũ chạy đến. Vừa rồiTiểu Phàm cũng đã trông thấy bọn họ, bé vốn còn muốn lén lút chuồn đi,nhưng bây giờ đã không thể chạy được nữa rồi, đương nhiên là muốn kéothêm vài người tới trợ giúp để đội hình càng thêm lớn mạnh. “Tamca, thất ca! Có người bắt nạt Tiểu Phàm!” Tiểu Phàm chạy tới, vội vã bổnhào vào trong ngực Ân Dã Thần, dáng vẻ đáng thương, lau lau nước mắt:“Huhu, các huynh phải phân xử giúp Tiểu Phàm nha!” Kỳ thực, TiểuPhàm là muốn chạy vào trong ngực thất ca, dù sao nguyên nhân cũng bởi vì mẫu thân của bé, vậy nên bé cũng không thích cái vị tam ca này lắm,nhưng rồi bé lại đột nhiên suy nghĩ, tam ca thoạt nhìn thì có vẻ uynghiêm hơn so với thất ca, đối phó với người khác có vẻ lợi hại hơn, cho nên bé mới vội vàng nhào vào trong ngực Ân Dã Thần. Ân Dã Thầnsững sờ, mặt lạnh như băng bỗng chốc đã bị phá vỡ, hắn không nghĩ tớiTiểu Phàm sẽ chủ động đến gần mình, trong nháy mắt thân thể cứng đờ,đây. . .là con của nàng. . . . Hạ Thiên cũng vừa trông thấy Ân Dã Thần và Ân Tử Dương, nàng nhìn Ân Dã Thần, thấy hắn hình như có chútluống cuống không biết làm sao, chỉ đứng im tại chỗ, giống như bị hànhđộng của Tiểu Phàm dọa sợ rồi, trong lòng nàng lại cảm thấy nhẹ nhõm, có bọn họ ở đây thì chắc là Tiểu Phàm sẽ không bị ức hiếp đâu. “Hạ thần y!” Ân Tử Dương tung tăng như chim sẻ, cất tiếng chào hỏi Hạ Thiên, trên khuôn mặt tuyệt mỹ còn có chút hưng phấn. Hạ Thiên nhẹ nhàng gật đầu, mỉm cười với hắn. Lúc này, rốt cuộc Ân Dã Thần cũng đã chậm rãi lấy lại bình tĩnh từ trongcơn kích động, hắn nhẹ giọng nói: “Đừng sợ, có tam ca ở đây rồi!” Giọng nói của hắn nhu hòa, không còn lãnh khốc và đạm mạc giống như ngàythường, tựa như một lời hứa hẹn, một sự cam kết, chỉ cần có hắn ở đây,đương nhiên sẽ không để cho mẹ con bé bị người nào ức hiếp, bất kể là ai đi chăng nữa. Nghe được lời nói của Ân Dã Thần, Hạ Thiên khôngkhỏi chớp mắt nhìn hắn nhiều hơn, hắn nói vậy nghĩa là đã quyết địnhđứng ra giúp Tiểu Phàm sao? Lòng nàng có chút khẩn trương, nhưng cảmgiác an tâm cũng tăng thêm mấy phần. Bạch Vũ trông thấy Tiểu Phàm có vẻ quen biết với đám người Ân Dã Thần, không khỏi sững sờ: “Thần, Tử Dương, hai người quen nó sao?” Nhìn quần áo trên người hai mẹcon nàng có vẻ mộc mạc, hắn còn tưởng đây chỉ là đứa trẻ của gia đìnhtầm thường nào đó, không thể tưởng tượng được lại có quen biết với hoàng tử? Lại còn gọi bọn họ là tam ca, thất ca . . . Trong lòng Bạch Vũ cảmthấy nghi ngờ, chẳng lẽ đứa bé này cũng là hoàng tử? Không, không có khả năng, tất cả hoàng tử trong cung, còn ai mà hắn không biết?Nhưng cũng chưa từng gặp qua tên tiểu quỷ này, hắn rất nhanh đã loạiTiểu Phàm ra khỏi phạm vi hoàng tử. Ân Tử Dương nhìn Bạch Vũ nói: “Bạch Vũ, Tiểu Phàm là con trai của hoàng thúc ta, Ly vương điện hạ!” Bạch Vũ kinh ngạc, ánh mắt nhìn Tiểu Phàm lộ vẻ không thể tin, đứa bé nàychính là con trai mà Ly vương điện hạ vừa mang về trước đó không lâu?Khó trách hắn chưa từng nhìn thấy, bởi vì hắn cũng vừa mới trở về từtỉnh Đô Cương, vừa trở lại thì chỉ nghe thấy mấy lời đồn đãi phongphanh, hắn còn đang định đến Ly vương phủ bái kiến, không ngờ lại gặpbọn họ ở chỗ này. Trong đám đông vang lên từng đợt hút khí lạnh,thì ra đây chính là con trai của Ly vương điện hạ, chả trách không đemcháu đích tôn của Lý thừa tướng để vào trong mắt, đáng đánh! Bọn họ đãsớm không thể nhìn được bộ dáng ngang ngược hống hách của tiểu bá vươngnày, hôm nay thật sự là hả lòng hả dạ mà! Bạch Vũ bởi vì quákhiếp sợ cho nên phải mất một lúc lâu mới chậm rãi khôi phục lại sự bình tĩnh, sau đó nhẹ giọng nói: “Cho dù là con trai của Ly vương điện hạthì cũng không thể ngang nhiên đánh người như vậy chứ? Huống chi đây còn là cháu nội đích tôn của thừa tướng đại nhân, cho dù là trẻ con đùagiỡn, thế nhưng con trai của Ly vương điện hạ đánh Nguyên Kỳ thành nhưvậy thì cũng không thể nào nói nổi.” Lý Nguyên Kỳ nghe đến đó thì vội vàng ló mặt ra: “Các người nhìn xem, các người nhìn xem, bị nhưvậy, các người bảo bản thiếu gia sau này gặp người khác thế nào? Ô ô. . . .” Tiểu Phàm túm chặt Ân Dã Thần không buông, đầu nhỏ từ trongngực hắn nhô ra, không phục nói: “Tại ngươi mắng ta là tạp chủng trước!Nếu ngươi không mắng ta thì ta sẽ đánh ngươi sao?” Nghe vậy, đám đông vây xem lại hít một ngụm khí lạnh! Ánh mắt nhìn Lý Nguyên Kỳ có chút đồng cảm. Lại dám mắng con trai của Ly vương điện hạ là tạp chủng. . . Lý Nguyên Kỳ thật sự là to gan! Bạch Vũ không hề nhíu mày, chỉ cúi đầu nhìn hắn: “Đệ thật sự mắng tiểu thế tử như vậy sao?” Lý Nguyên Kỳ đã nhận ra có điều gì không ổn, hắn khẽ rụt cổ nhưng vẫn kiên trì nói: “Là hắn đá đệ trước rồi đệ mới mắng hắn, biểu ca, là hắn đá đệ trước. . .!” Hắn nói như vậy, chẳng khác nào đã thừa nhận, không cần biết là ai ra tay trước, nhưng sự thật thì hắn đã mắng tiểu thế tửlà tạp chủng! Tội danh vũ nhục hoàng tộc không phải là người bình thường có thể gánh nổi. Lúc này, Tiểu Phàm đột nhiên thay đổi, dáng vẻvừa rồi vẫn còn hung hăng vênh váo, bây giờ lại đáng thương bật khóc:“Huhu. . . Hắn không chỉ mắng ta là tạp chủng, lại còn muốn gọi ngườiđánh mẫu thân, huhu, ta biết mà, các ngươi ở sau lưng vụng trộm nói xấuta và mẫu thân không phải người tốt, cố ý tiếp cận phụ vương để lừa gạttiền tài, cho nên các ngươi mắng ta đánh ta cũng được, ta sẽ không đánhtrả, thế nhưng thân thể của mẫu thân ta không tốt, sao ngươi có thể saingười đánh mẫu thân của ta. . . Ghê tởm hơn chính là, hắn còn nói. . .còn nói. . . hai mẹ con ta là đồ đê tiện. . . huhu. . . Tam ca. . . Thất ca. . . có phải Tiểu Phàm và mẫu thân thật sự bị người ta ghét như vậyhay không? Nếu như vậy thì. . . chúng ta có thể lập tức đi ngay. . .” Tiểu Phàm khóc đến đau lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy nướcmắt khiến cho mọi người xung quanh cũng cảm thấy đau lòng, thật là mộtđứa bé tốt, một đứa bé có hiểu biết, chỉ vì muốn bảo vệ mẫu thân chứkhông phải vì cường quyền. . . Nước mắt của Tiểu Phàm nóngrực, dường như có thể làm cho người ta bị bỏng, lan tới tận sâu tronglòng Ân Dã Thần, hắn vụng về lau nước mắt cho bé, ngây ngốc an ủi: “Tiểu Phàm đừng khóc, có Tam ca ở đây rồi.” Trái lại, Bạch Vũ lại hítmột ngụm khí lạnh, hắn tuyệt đối không thể tưởng tượng được biểu đệ nhàmình lại dám mắng tiểu thế tử như vậy, nếu Ly vương điện hạ truy cứu thì đừng nói đến hắn không bảo vệ được, mà ngay cả thừa tướng đại nhân cũng chỉ sợ là sẽ không bảo vệ được đứa cháu nội duy nhất này. Đôimắt Ân Dã Thần trở nên lạnh lẽo, mang theo hàn khí bức người thẳng tắphướng về phía Lý Nguyên Kỳ: “Thật to gan, khẩu xuất cuồng ngôn vũ nhụctiểu thế tử, phải bị tội gì?” “Ta ta ta . . . Ta không biết hắn là thế tử. . .” Lý Nguyên Kỳ hoàn toàn sợ hãi, lắp bắp một câu cũng nói không xong. Bạch Vũ lập tức kéo hắn quỳ xuống: “Tam hoàng tử điện hạ, Nguyên Kỳ còn nhỏtuổi, không hiểu cấp bậc lễ nghĩa, kính xin tam hoàng tử thứ tội!” Cục diện bỗng dưng thay đổi khiến cho Hạ Thiên có chút sững sờ, đám ngườiBạch Vũ vừa rồi vẫn còn hung hăng muốn khởi binh hỏi tội Tiểu Phàm, bâygiờ lại quỳ xuống thỉnh tội, Hạ Thiên quay đầu lại, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Ân Dã Thần đang cẩn thận ôm Tiểu Phàm vào trong ngực, hắn vàBạch Vũ. . . hẳn là bạn bè. . . hôm nay vì Tiểu Phàm mà sắp phản bội lại tình bạn. Chuyện này, rốt cuộc là tại sao chứ? Ân Dã Thần lại cúi đầu nhìn Tiểu Phàm: “Tiểu Phàm, đệ quyết định đi.” Hắn giao quyền quyết định xử lý đám người này cho Tiểu Phàm, việc này cũngđủ để nhìn ra cảm tình của hắn đối với Tiểu Phàm nặng đến thế nào. Tiểu Phàm nhìn mẫu thân một chút rồi lại nhìn Ân Dã Thần một chút, trực giác cảm thấy, vị tam ca trước mắt này. . . hình như cũng không hẳn làxấu xa. . . Bé bình tĩnh đem nghi vấn chôn vào nơi sâu nhất trong lòng, khuôn mặt mang theo mấy vệt nước mắt, đáng thương hỏi: “Tam ca,phụ thân của tên kia rất lợi hại sao?” Bé chỉ chỉ vào Lý Nguyên Kỳ. Mắt lạnh của Ân Dã Thần lập tức quét tới, Lý Nguyên Kỳ sợ hãi rụt cổ lại,trong lòng cảm thấy hối hận vì sao mình lại chọc phải người không nênchọc. “Tiểu Phàm, cha hắn là con một của thừa tướng đại nhân.” Ân Tử Dương mỉm cười xoa đầu Tiểu Phàm, mở miệng giải thích: “Cha hắn cũng không phải rất lợi hại, là ông nội của hắn mới lợi hại.” “Ồ.”Tiểu Phàm khịt khịt mũi, quay đầu lại nói: “Đệ cũng không biết phải làmsao nữa, hay là đệ quay về hỏi phụ vương có được không?” Ân DãThần đối với dáng vẻ đáng thương này của bé cũng không còn cách nàokhác, nội tâm lại dấy lên một loại xúc động, chỉ hận không thể đem toànbộ thế giới giao vào trong tay bé, để cho bé có thể tận tình nói cườivui vẻ, không phải kiêng nể bất kỳ điều gì. “Được.” Ân Dã Thầnkhẽ nhếch khóe môi, tạo nên một đường cong đẹp mắt: “Ngươi có nghe haykhông? Chuyện hôm nay, tiểu thế tử không muốn so đo với ngươi, nhưng tốt nhất là ngươi nên để cha mẹ đưa ngươi đến Ly vương phủ để thỉnh tội,tính tình của Ly vương điện hạ thế nào chắc các ngươi cũng biết rồi.” Sắc mặt của Bạch Vũ lại càng trở nên khó coi, trong kinh thành, Ân Tịch Lynổi tiếng là hay bao che khuyết điểm của người khác, đừng nói là contrai của hắn mà ngay cả hạ nhân trong phủ của hắn nếu bị người ngoài ứchiếp, hắn đều truy cứu tới cùng, mà bây giờ Nguyên Kỳ lại làm con traihắn bị thương. . . . Lý Nguyên Kỳ trực tiếp trợn to mắt, bị dọa đến ngất xỉu. “Chúng ta đi thôi.” Ân Dã Thần cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn, chỉ ôm Tiểu Phàm rời đi. Hạ Thiên và Ân Tử Dương liếc mắt nhìn nhau, Ân Tử Dương mỉm cười nói với nàng: “Chúng ta cũng đi thôi.” “Ừm.” Hạ Thiên gật gật đầu, nàng vẫn còn đang có chút sững sờ, nếu đổi lại là trước kia, nàng và Tiểu Phàm bị người ta ức hiếp thì Nhậm Diệc cũng chỉ đánh người ta bỏ chạy, cho tới bây giờ đều là dùng vũ lực để giải quyết chứ làm gì có cảm giác hãnh diện như vậy? Thì ra có quyền lực là có thể đàn áp mọi thứ, đây chính là cảm giác có người làm chỗ dựa nha, nàng khẽ thở dài đầy cảm thán.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]