Tiểu Phàm chợt giậtmình, không hiểu sao người ‘cha già’ bỗng chốc trở nên thông minh nhưvậy, chỉ nhìn một cái cũng đoán được suy nghĩ của bé? Ngay lập tức, bévội vàng giả bộ đau khổ, khuôn mặt chất chứa đầy sự bi thương, khóe mắtrưng rưng khẽ ửng hồng, thấp giọng nói: “Báo thù gì cơ? Chẳng qua, TiểuPhàm chỉ lo lắng, lỡ chẳng may lại gặp phải bọn họ. . . . Dù sao bọn họcũng ở trong kinh thành. . . . . Nếu gặp lại, mẫu thân nhất định là sẽrất khổ sở, tính tình của mẫu thân, phụ vương hẳn cũng biết, chỉ cần nói sai mấy câu thì cũng đủ để chọc giận bọn họ rồi. . . . . Vậy nên mớikhiến phụ vương lo lắng không thôi. . . .”
Trông thấy con trai bảo bối của mình tủi thân, trong lòng Ân Tịch Ly cảm thấy có chút áy náy, biết mình đã hiểu lầm bé, hắn vội vàng nói: “Xinlỗi con, là do phụ vương đã suy nghĩ nhiều rồi!”
Quả thật là hắn đã suy nghĩ nhiều rồi, cho dù Tiểu Phàm rất thông minh,nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa bé sáu tuổi, sao có thể có những suynghĩ như vậy?
Song, Ân Tịch Ly thật sự là đã quá xem thường Tiểu Phàm, đối với đệ tửduy nhất của đại Độc Thánh, Tiểu Phàm – một đại Độc Thánh tương lại, sao có thể đem so sánh với một đứa trẻ miệng còn hôi sữa được?
Sau này, khi mà kinh thành bị một người nào đó quậy đến long trời lởđất, khi đó, Ân Tịch Ly mới biết, con trai của hắn kinh khủng tới mứcnào.
“Chuyện này, phụ vương đồng ý! Vậy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624103/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.