“Khụ khụ. . . .” HạThiên bị sặc nước miếng, cái kia, bán thuốc mà cũng được gọi là đại phusao? Coi như vậy đi, ít nhất nàng cũng là chữa bệnh, tuy rằng việc chữatrị quả thực là. . . . .bất lực.
“Ơ, tiểu thư, ta nói sai rồisao?” Trông thấy sắc mặt của nàng trở nên kỳ lạ, A Vinh theo bản năngsuy nghĩ, có phải mình đã nói sai điều gì rồi hay không.
“Haha. . . .Không có, không có.” Hạ Thiên vội vàng cười haha lấy lệ.
Tiểu Thanh bưng tới một chén trà, trong tay còn cầm theo một cái giỏ, đi vềphía bãi đất trống: “Tiểu thư tiểu thư, người nhìn xem đây là cái gì?”
Hạ Thiên nhìn vào cái giỏ trong tay nàng, ngay lập tức đôi mắt trở nênsáng rực: “Lẵng hoa đẹp quá!” Nàng chạy tới, nhận lấy cái giỏ, tronggiỏ chứa đầy các loại hoa xinh đẹp kiều diễm, hương thơm nhẹ nhàng phiêu theo cơn gió, hòa tan trong không khí, thấm vào đến tận tim gan.
“Ngươi lấy ở đâu ra lẵng hoa xinh đẹp như vậy?” Hạ Thiên mỉm cười hỏi, đôi mắt to tràn đầy vui sướng.
Tiểu Thanh thấy nàng cao hứng như vậy, cái miệng nhỏ nhắn hơi lộ ra một nụcười ái muội: “Còn có thể là ai, đương nhiên là Tam hoàng tử của chúngta nha.”
“A? Là hắn sao?” Hạ Thiên ngẩn người.
“Ngoài Tamhoàng tử của chúng ta ra, thì còn ai sẵn sàng hao hết tâm tư để có thểlàm cho tiểu thư vui vẻ nha? Ai cũng nói tam hoàng tử lãnh khốc vô tình, nhưng ta thấy, tam hoàng tử tuy rằng mọi ngày luôn lạnh lùng, lại đốivới tiểu thư người quả thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624056/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.