Giờ phút này, phíatrên đài có hai người đang đấu thơ, một người mặt mũi thanh tú, trongtay cầm một cây quạt mỏng, thỉnh thoảng lại phe phẩy vài cái, người cònlại mặc một bộ xiêm y màu trắng, dáng vẻ phiêu dật, vô cùng tuấn nhã,khiến cho người ta nhìn vào đều nghĩ đây hẳn một vị thư sinh hào hoaphong nhã.
Hai người đều là bậc thi sĩ tài trí hơn người, nhữngcâu thơ vừa ra khỏi miệng đều trở nên mạch lạc suôn sẻ, khiến cho HạThiên phải trợn mắt há mồm, thầm nghĩ bụng, chả trách văn thơ cổ đại cóthể lưu truyền đến ngàn đời sau, thì ra những người này lại tài giỏi như vậy.
“Vạn hoa tùng trung các tự huyên, độc ái sương cúc tiếu ngạo thiên!” Nam tử cầm quạt bình thản nói.
(Trong hàng vạn khóm hoa, chỉ yêu mỗi cúc trắng kiêu sa nhất trời.)
“Hữu nhân giả hứa không bi nguyệt, xác như đàm vu quý nhân gian!” Nam tử áotrắng xem ra rất tự nhiên, chỉ một câu thơ lại nói trúng tim đen, châmchọc đối phương đến thương tích đầy mình.
(Có người bề ngoài khen ngợi chỉ là giả dối, không phải thật tâm, thật giống như một cái ống nhổ đờm, hổ thẹn với người đời.)
“Ngươi. . . .!” Nam tử cầm quạt tức giận, khuôn mặt đỏ bừng, run rẩy bắt đầuđáp trả một cách mỉa mai: “Nhược văn bễ nghễ âm thứ tâm, chư đa tài tửduy lang kính!”
(Nếu như thật sự có thể nghe thấy tiếng lòng, thì tất cả tài tử đều là lang – “lang” lẽ ra là chàng, nhưng ở câu này“lang” là sói, nói móc đối phương.)
Hay, hay lắm, một người mắngđối phương giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624046/chuong-68.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.