Có chỗ ở miễn phí, HạThiên tội gì không ở, vừa không có tiền lại chẳng có sắc, đương nhiênnàng sẽ không sợ gặp phải trộm, càng không sợ gặp phải cướp, nàng coichỗ này giống như là khách điếm miễn phí, có thể thoải mái mà tiếp tụccông việc buôn bán của nàng rồi.
“Tử Dương đang ở hoa viên, chúng ta qua đó đi.” Ân Dã Thần vô cùng tự nhiên nắm lấy tay nàng đi về phía hoa viên.
Hạ Thiên sửng sốt, trực giác muốn lùi về nhưng Ân Dã Thần lại không chịubuông tay, hắn quay đầu lại nhìn thật sâu vào trong đôi mắt của nàng,nhìn đến nỗi khuôn mặt của Hạ Thiên đỏ bừng, lúc này hắn mới chịu buôngtay.
Tim đập loạn như nai con, Hạ Thiên có một loại cảm giác kỳlạ, trời ạ, nàng có thể gián tiếp cho là Tam hoàng tử nổi tiếng lãnhkhốc vô tình trong truyền thuyết đối với mình nhất kiến chung tình haykhông?
Đằng sau hoa viên, Ân Tử Dương nhàm chán nằm nhoài trên bàn đá, thở dài vô vị.
Tam ca nói đi tìm Hạ cô nương, kêu mình ở đây chờ, nhưng mà đã lâu như vậy, tại sao còn chưa thấy trở về?
Khuôn mặt hơi nhăn lại, nhac sắc trời sinh giống như một vưu vật khiến chohắn trông rất đơn thuần, sạch sẽ, thậm chí so với nữ tử còn đẹp hơn vàiphần.
Nhớ tới Hạ Thiên, khuôn mặt của Ân Tử Dương càng nhíu lại.Hạ cô nương và nàng ấy tại sao lại giống nhau như vậy? Ngày ấy tại khách điếm, khi nhìn đến dung mạo thật sự của Hạ cô nương, không chỉ có hắnkhựng lại, đến ngay cả Tam ca cũng khó che giấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624043/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.