“Đại, đại thúc. . . . .” Hạ Thiên dè dặt gọi một tiếng, vùng vẫy muốn đứngdậy, bắp đùi lại đột nhiên đau nhức, nhưng nàng vẫn cố gắng kìm nén.
Hai thân thể kề sát nhau, Vương gia đại thúc lõa thể trần như nhộng, y phục trên người Hạ Thiên sau khi rớt xuống nước, mặc cũng như không mặc,quần áo gắt gao dán sát vào người, lại thêm vừa rồi vùng vẫy một trận,đã sớm lộ ra một mảng lớn cảnh xuân, còn có thể nhìn thấy rõ ràng đườngcong tuyệt mỹ.
Đôi mắt của Ân Tịch Ly trầm xuống, trong con ngươi đen sâu thẳm lóe lên tia sáng, giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt bên trong, hắn đưa tay giữ chặt eo của Hạ Thiên, trầm thấp hỏi: “Nha đầu,ngươi như thế này là không thể nhịn được mà yêu thương nhung nhớ bổnvương sao?”
Hạ Thiên quả thật là muốn phi vào cái vẻ mặt của hắn, cái gì mà yêu thương nhung nhớ? Nàng chỉ là chân đau đến nỗi không thểnào đứng nổi mà thôi, xem ra nàng đã sai lầm rồi, nàng cho rằng con rắnkia chỉ là giống rắn hổ mang, không có độc, cho nên muốn lấy nó ra đểdọa Vương gia đại thúc, cũng không ngờ rằng chính mình đã nhìn lầm, đócăn bản không phải là rắn hổ mang giả, mà chính xác là rắn hổ mang.
Độc tính của rắn hổ mang cực mạnh, mỗi lần bị cắn sẽ giống như bị tê liệt,đau đớn vô cùng, hiện tại, đến cả sức lực để phản kháng nàng cũng khôngcó.
Thân thể của Ân Tịch Ly nóng hừng hực, bởi vì chưa mặc quầnáo nên hắn cũng có thể cảm nhận được trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-dai-thuc-nguoi-that-xau/1624015/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.