Hàn Nhi cố nén xuống nụ cười ở khóe miệng, nghiền ngẫm nghĩ mới vừa rồi bộ dáng kinh ngạc của đám người này, hẳn chưa biết đại danh đỉnh đỉnh của Vu Thủy đại nhân Ngọc Thánh điện rồi.
Nàng tiếp cận vì cảm nhận được khí thế cường đại trên người họ. Muốn mượn cơ hội làm quen xem mấy kẻ này đến tột cùng có bao nhiêu tiềm lực, nếu là đáng giá đào tạo, không ngại mời phụ thân thu họ làm đệ tử ký danh.
Hàn Nhi xoay cây quạt trên tay. Suy nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn đôi mắt đẹp của bạch y thiếu niên đứng gần nhất, lộ ra vẻ dò hỏi: "Ngươi cũng thấy Ngọc Thánh điện đặc biệt như thế nào rồi đấy. Trông mọi người còn rất mạnh nữa. Nếu gia nhập vào đây, môn phái tuyệt đối sẽ không bạc đãi các ngươi."
: "Mỗi bữa các đệ tử được ăn bao nhiêu?" Thái độ Dung Cảnh vô cùng hờ hững.
Hàn Nhi đôi mắt lóe lên vẻ kinh ngạc và phức tạp: "Đã là tu giả thì phải tích cốc. Hấp thu linh khí tu luyện chẳng hơn à. Cơm nước là thứ tục vật nhân gian, chỉ có người bình thường mới ăn thôi. Vậy nên Điện Ngọc Thánh không có nhà bếp hay nhà ăn đâu. Mà ngươi hỏi cái này làm gì?"
Dung Cảnh nhướng mày, khẽ cau lại. Lựa chọn quay người bơi ra xa, mặc kệ không để ý Hàn Nhi.
Hàn Nhi: "..." Ủa?
Thiếu nữ hoàn toàn không hiểu tại sao mình bị ghét bỏ, đành phải chuyển mục tiêu lên người vị nam tử tóc đỏ có màu mắt trông khá dịu dàng kia.
Mục Thiều nghe nàng hỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-da-choi-den-man-cap/1136249/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.