ở đây đối phụ thể ôm nhau ngủ say bên kia lại có hai người không ngủ được.
Khi trời bắt đầu nhá nhem tối, Trần Minh đứng dậy đi loanh quanh tìm củi đốt, Vũ Diệp muốn đi theo lại nhưng hắn lại không cho đi.
Lúc về Trần Minh ôm theo một bó củi cùng một con gà rừng, hai người ngồi gần đống lửa nướng gà ăn không ai nói với ai câu gì.
Vũ Diệp nhìn Trần Minh ăn xong lại nhắm mắt không nhịn được nói: “Trần Minh, chúng ta nói chuyện đi, ta có chút sơ."
Trần Minh yên lặng không trả lời, Vũ Diệp biết tuy hắn không đáp nhưng cũng không ngủ. Vì thế nàng lại nói: "Trần Minh, người vẫn còn giận ta sao, lúc trước là không phải có ý, ta chỉ là thích người nhưng không biết nói thế nào mới bày trò như vậy, ta cũng biết mình hơi quá đáng nhưng mà ta không có ý gì khác, lúc đó người thích nhị sư tẩu ta lại tự ti về bản thân không thể làm người thích mới dùng đến bùa pháp, ta biết ta sai rồi, người tha thứ cho ta được không?" Vũ Diệp nói rất nhiều có bày tỏ có hối lối nhưng người bên cạnh lại không nói gì, nàng có chút buồn bà nói: “Trần Minh phải làm sao người mới tha thứ cho ta?
Người nói đi, bào ta làm gì cũng được."
Vũ Diệp nhìn chăm chăm vào hẳn hy vọng hắn có thể mở mắt ra nhìn rằng một cái nhưng đáng tiếc dù nàng có nhìn thế nào hắn vẫn không đồng mi mắt.
Vũ Diệp chán nản không còn biết nói gì nữa, xung quanh cây cối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-da-bi-ta-thu-phuc/1743213/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.