Chương trước
Chương sau
Vũ Diệp vốn di muốn tìm Hoàng Ngọc Nhà tâm sự nhưng đến Thanh Mai Viện lại không thấy nàng đầu, không hiểu sao từ lần trước cùng Hoàng Ngọc Nhi nói chuyện nàng lại không cảm thấy chán ghét nàng ấy nữa, lại có chút thích tính cách của nàng ấy. ăn ngon một phần có thể cho người khác lời khuyên. nàng phải làm sao với hắn đây.
Vũ Diệp thích Hoàng Ngọc Nhi một phần là nàng nấu
Cái tên Trần Minh đó làm nàng vừa tức giận vừa buồn bã, hắn không để nàng nói gì đã rời đi rồi, tên này “Này, người có thấy vương phi đầu không?" Vũ Diệp hỏi một nha hoàn đang đi tới. “Lúc nãy nô tì thấy vương gia mang vương phi đến
Hàn Xá Cư rồi." Nha hoàn trả lời. Sao chứ, đại sư huynh dẫn Hoàng Ngọc Nhi đến đó làm gì, không nên được tò mò Vũ Diệp lại chạy đến
Hàn Xá Cư.
Đến nơi chưa kịp nghe ngóng đã bị một bóng người từ trên trời giáng xuống chặn lại, "Vũ tiểu thư, xin dừng bước." “Ủy Long, người làm gì chặn ta, ta đến tìm đại sư tẩu.” Vũ Diệp tức giận trừng Ủy Long.
Loading...
Ủy Long nghe xong giật giật khóe miệng, Vũ tiểu thư này từ khi nào nhận vương phi là đại sư tẩu rồi, mới đầu không phải ghét nàng lắm sao, còn nói cái gì không cho nàng đến gần vương gia, bây giờ thì hay rồi lại bị vương phi thu phục, lại nói không chỉ Vũ tiểu thư mà ngay cả bốn người bọn họ cũng dần bị thu phục. "Vũ tiểu thư, vương gia và vương phi đang nghĩ ngợi, không cần làm phiền bọn họ" Vương gia mang vương phi vào đó đã hơn canh giờ rồi, hắn ở ngoài canh gác vẫn chưa thấy vương phi đi ra khẳng định đã nghỉ ngợi cùng vương gia rồi.
Xem ra vương gia đã nhận định vương phi rồi, như thể cũng tốt vương gia không còn nghĩ đến Thất vương phi mà buồn, lại nói gần đây hắn không còn thấy vương gia xem tranh của Thất vương phi nữa, vương phi cũng đã thay đổi chỉ mong vương phi có thể giúp được vương gia. “Cái gì bọn họ đang nghỉ ngơi sao, giờ này sao?" Vũ Diệp như không tin nổi vào tai mình, đại sư huynh thế mà lại ban ngày ban mặt cùng vương phi của mình làm chuyện đó, vậy không phải quá nhanh rồi sao.
Bên trong Hoàng Ngọc Nhi bị tiếng ồn làm tinh, nàng giật lông mi mấy cái mới chịu mở mắt ra, đập vào mắt lại khuôn mặt tuần tủ chứa đầy ý cười của Mạc Thanh
Hàn, xém chút dọa nàng hét lên. “Vương phi, ngủ ngon không?" Thanh âm trầm thấp của Mạc Thanh Hàn vang lên bên tại nàng.
Hoàng Ngọc Nhi có chút xấu hổ, mặt đỏ lên, bọn họ đã làm gì, nàng lại cùng hắn ngủ trên một chiếc giường mà lúc này hắn còn kề sát nàng như vậy, nàng thật không biết phản ứng làm sao, hắn đột nhiên tỏ tình với nàng rồi hai người cùng nhau ngủ, chuyện này cũng quá đột ngột rồi. “Haha, vương gia, ta, ta đi trước đây" Hoàng Ngọc
Nhi nói xong liền nhảy xuống giường chạy một mạch ra phòng, lúc mở cửa lại đụng phải Vũ Diệp. “Đại sư tẩu, người ra rồi sao?" Vũ Diệp cười cười vẫy tay với nàng.
Hoàng Ngọc Nhi nghe xưng hô nghi hoặc chỉ vào mình nói: “Đại sư tầu, người đang nói ta sao?" “Đúng vậy, ngoài tẩu ra thì còn có ai. Vũ Diệp vui vẻ nói.
Nhìn thái độ cùng cách xưng hô của Vũ Diệp Hoàng Ngọc Nhi thật sự không tin vào tai mắt mình, nàng ta đang cười với nàng sao, còn gọi nàng như vậy nữa, cảm giác thật là quái dị "Người cứ gọi ta như bình thường đi, gọi như vậy ta cảm thấy không quen" Hoàng Ngọc Nhi gương cười nói.
Đằng sau lại nghe thấy giọng của Mạc Thanh Hàn: “Không quen thì từ từ sẽ quen
Hoàng Ngọc Nhi giật bắn cả người cũng không thèm nhìn người phía sau, chạy nhanh ra khỏi Hàn Xá Cư.
Vũ Diệp ngơ ngác nhìn đại sư huynh nhà mình sau đó đuổi theo Hoàng Ngọc Nhi. "Đại sư tẩu, chở ta với." Vũ Diệp gọi với theo.
Lúc này Hoàng Ngọc Nhi mới thả chậm bước chân, nhìn cô nương đang đi gần tới mình lại nghi hoặc hỏi: “Người đuổi theo ta làm cái gì?" “Ta muốn tìm tẩu tâm sự" Vũ Diệp nói. nói chuyện được với hàn hàng
Vũ Diệp buồn rầu nói: “Hắn không muốn gặp ta. "Vậy sao, chuyện này ta cũng không giúp gì được cho người. Hoàng Ngọc Nhì thở dài nói, chuyện tình cảm khó nói, ngay cả bàn thân nàng còn không giải quyết xong sao có thể giúp người khác. “Ta, ta không nghĩ ra được biện pháp nào cả." Vũ
Diệp iu xiu nói.

Hoàng Ngọc Nhi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là thế này đi, người viết thư cho hắn." "Viết thư sao?" “Đúng vậy, người cứ viết ra tâm tư tình cảm của mình rồi gửi cho hắn đọc, như vậy có lẽ sẽ tốt hơn. gián tiếp viết thư, chiều này ở thời đại nào cũng có thể dùng được.
Vũ Diệp được Hoàng Ngọc Nhi bày cách liền vui về trở về viện mình bắt đầu viết thư, nàng thấy cách này của đại sư tẩu vô cùng hợp lý, sao nàng không nghĩ ra nhi
Canh hai mọi người đã say giấc Hoàng Ngọc Nhi trắn trọc không ngủ được, có lẽ là buổi chiều đã ngủ nhiều nên lúc này nàng không có cảm giác buồn ngủ, nàng lăn qua lăn lại mấy vòng trên giường sau đó quyết định xuống giường, khoác một cái áo đi ra ngoài.
Nhìn lên bầu trời, hôm nay trăng thật tròn, sao lại trải khắp bầu trời, cảnh vật cũng yên tĩnh. Nếu ở hiện đại giờ này vẫn đang còn nhận nhịp, mọi thứ chỉ mới bắt dáu.
Hoàng Ngọc Nhi thở dài một hơi, lại đi dạo trong vườn hoa, buổi tối ở cổ đại nếu không có ánh trăng hay đèn lồng thì mọi vật đều tối thui, không thấy đường đi, cũng may tối nay trăng sáng nàng còn thấy rõ vườn hoa của mình, không nhịn được xếp tay thành hình chữ nhật nhìn qua khung ảnh, đầu tiên nhìn lên ánh trăng sau đó hạ thấp tay xuống lại xuất hiện một bóng dáng đạp ánh trăng đi tới, dưới ánh trăng tóc và vạt áo người đó theo gió lay động, từng bước từng bước đi tới nàng.
Người đó đi tới trước mặt nàng, nở một nụ cười chết người, trong lúc nhất thời nàng bị chìm đắm trong nụ cười đó, có thể nghe thấy tiếng tim nàng đang đập rộn ràng, Hoàng Ngọc Nhi vô ý thức bỏ tay xuống nhìn người trước mặt không chớp mắt.
Mạc Thanh Hàn hơi củi người nổi nhỏ: “Vương phí, tối rồi không ngủ còn ra đây làm gì?"
Hoàng Ngọc Nhi nghe thấy giọng hắn mới kịp phản ứng lại, theo phản xạ đẩy hắn ra lùi về sau ba bước. "Ta, ta không ngủ được." “Là vì nhớ bồn vương sao?" Mạc Thanh Hàn tựa tiểu phi tiểu nói. “Không có, ngài đừng tự mình đa tình" Hoàng Ngọc
Nhi có chút xấu hổ nói, dưới ánh trăng khuôn mặt ứng đó của nàng hiện rõ trong mắt hắn, vô cùng đồng lòng người.
Mạc Thanh Hàn không nhịn được cứ vậy nhìn nàng, cả hai không ai nói gì, Hoàng Ngọc Nhi có chút né tránh cái nhìn của hắn. không muốn chim trong không khi ngượng ngùng này nàng đánh lên tiếng trước, “Vương gia, người tìm ta có chuyện gì sao?"
Nghe vậy Mạc Thanh Hàn nói: “Bồn vương gặp vương phi của mình còn cần lý do sao?"
Hoàng Ngọc Nhi ngờ vực nhìn hắn, nếu không có lý do vậy tối rồi hắn không ngủ còn đến đây làm cái gì?
Nhận được ánh mắt nghi hoặc của nàng Mạc Thanh Hàn lại cười bí hiểm, Hoàng Ngọc Nhi rợn cả tóc gáy, nâng thật sự không quen hắn cười như vậy, từ trước đến giờ nàng luôn thấy hắn lạnh nhạt, thờ ở với mình, muốn thấy nụ cười của hắn cũng hiếm hoi nhưng tới nay hắn lại cười rất nhiều lần với nàng khiến nàng cảm thấy như trong ảo mộng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.