Chương trước
Chương sau
Sau tang lễ của Quận Vương, mọi thứ lại trở về như cũ, về hung thủ đã sát hại Quân vương Hình bộ văn còn trong quá trình điều tra, nói là điều tra nhưng Mạc Thanh Hàn đã biết hung thủ là ai, điều tra này chỉ làm theo quy trình mà thôi.
Mạc Thanh Hàn nhìn chăm chăm Hoàng Ngọc Nhi, từ lúc lên xe ngựa nàng chỉ ngó ra ngoài hoặc ăn điểm tâm cũng không thèm liếc mắt nhìn hắn một cái. Hắn không lên tiếng, chỉ nhìn nàng ăn, nhìn đến cái miệng nhỏ của nàng hắn lại nhớ đến nụ hôn tối đó, hắn có chút không được tự nhiên, tối đó hắn đúng là vì kìm lòng không được mà hôn nàng.
Mấy ngày qua bận rộn nhiều chuyện hắn không hài thắm đến năng giờ nhìn thấy nàng nàng lại lợ hắn đi lẻ nào là vì nụ hôn tối đó.
Lúc Mạc Thanh Hàn định lên tiếng thì Ủy Long nói: "Vương gia đến phù Thái Ủy rồi."
Lời nói của Mạc Thanh Hàn bị nghẹn trong họng lại thấy Hoàng Ngọc Nhi đã vén rèm đi ra.
Quản gia nhìn thấy Ngũ vương gia cùng tử tiểu thư cùng xuống một xe ngựa thì có chút kinh ngạc nhưng sau đó lại hớn hở chào đón “Ngũ vương gia ngài đến rồi, mời ngài vào trong.
Mạc Thanh Hàn lại không nhúc nhích, hắn lạnh giọng nói: “Không thấy vương phi sao?"
Loading...

Quản gia chỉ đón tiếp hắn lại lờ đi Hoàng Ngọc Nhi điều này khiến hắn có chút khó chịu, quản gia nghe Mạc Thanh Hàn nói vậy có chút kirih nghị, sau đó với vàng hành lễ với nàng.
Hoàng Ngọc Nhi cũng có chút bất ngờ hắn tại sao lại nói như vậy, lúc này trước mặt nàng lại có một bàn tay đưa ra, Hoàng Ngọc Nhi nghi hoặc nhìn hắn, Mạc Thanh Hàn lại trực tiếp nắm lấy tay nàng đi vào.
Quản gia nhìn thấy một màn này cảm thấy mình già hoa mắt rồi. Ngũ vương gia sao có thể nắm tay tử tiểu thư,
Suốt một đường đến chính sảnh, ai nhìn thấy cảnh này cũng nghi ngờ, không phải nói Ngũ vương gia không có tình cảm gì với vương phi sao, tại sao bạn họ nhìn lại không giống vậy, rõ ràng tình cảm rất tốt nha, Ngũ vương gia còn nắm tay vương phi đi vào Hoàng Thái Ủy nhìn thấy Mạc Thanh Hàn cũng niềm nó chào đón, lại nhìn nữ nhi bên cạnh có chút nhíu máy suy tư, hắn đã nghe mẫu thân nói Ngọc Nhi đã tự ý cắt đứt quan hệ với phủ Thái Ủy mới đầu hắn có chút khó tin muốn đến Ngũ vương phủ tìm nàng xác nhận nhưng gần đây lại bận rộn nên không có thời gian, nhìn thái độ hở hững của nàng lúc này hắn lại tám phần tin tưởng. “Ngũ vương gia, lão thần mời ngài vào trong, đa tạ ngài đã nề mặt đến tiệc mừng thọ." “Không có gì, lão thái thái cũng coi như là trưởng bối, hơn nữa còn là tổ mẫu của vương phi, bồn vương không nề mặt người chỉ nề mặt vương phi
Hoàng Thái Ủy nghe vậy có chút đơ người lại gương cười nói: "Vâng, vắng"
Sao cũng được, Ngũ vương gia đến coi như cũng khiến phủ Thái Ủy nở mày, hắn mặc dù quyền cao chức trọng, được Hoàng Thượng coi trọng nhưng đứng trước Ngũ vương gia vẫn có vài phần sợ hãi, hãn không những là Ngũ vương gia mà còn là chưởng quản Hình bộ, thủ đoạn tàn nhẫn, ai mà không sợ, ngày đó chuyện của Văn Phi hắn đã nhiều lần cầu xin nhưng vẫn bị Ngũ vương gia từ chối.
Sau đó phải nhờ mẫu thân liên hệ với Ngọc Nhi, cũng may Văn Phi cuối cùng cũng được thả ra nhưng vẫn bị hành hạ không ít, hắn hiện tại càng thêm sợ hãi Ngũ vương gia.
Phu nhân lại nói với hắn muốn tác hợp cho Tuyết Nhu và Ngũ vương gia, phu nhân phân tích vô cùng có lý, Ngọc Nhi không được Ngũ vương gia sủng ái vậy thì để Tuyết Nhu đến Ngũ vương phủ, như vậy sau này sẽ có lợi cho phủ Thái Ủy hơn, vì thế hắn mới nhân lễ mừng thọ của lão thái thái mời Ngũ vương gia tới đây. Ban đầu còn không chắc Ngũ vương gia có đến hay không, lại nghe quản gia bầm bảo ông ta có chút vui mừng nhưng nhìn Ngũ vương gia và Ngọc Nhi ông lại có chút băn khoăn.
Xuyên suốt một đường cho đến khi ngồi xuống Mạc Thanh Hàn vẫn chưa buông nàng ra, nàng muốn rụt tay ra lại bị hắn nắm chặt lấy. "Vương gia, ngài "Để yên vậy đi." Mạc Thanh Hàn trầm giọng nói. Hoàng Ngọc Nhi không biết ý hạn là gì, trước hôn nàng bây giờ thì nằm tay, nàng có chút khó chịu.
Bên kia Hoàng Tuyết Nhu đã nhìn thấy Mạc Thanh Hàn tâm trạng vô cùng kích động, đang muốn đi ra lại bị Hoàng Mỹ Hoa kéo lại, không cho nàng ra, "Đại tỷ người làm gì?" Hoàng Tuyết Nhu có chút nóng này nói. “Người quên mẫu thân nói gì rồi sao, bây giờ người chưa thể ra, vào trong chuẩn bị chờ lát nữa biểu hiện cho tốt" Hoàng Mỹ Hoa lườm nằng ta nói, nhị muội này của nàng ta lúc nào cũng hấp tấp, dễ làm hỏng việc, bởi vậy mẫu thân mới muốn nàng ta trông chứng nàng.
Hoàng Tuyết Nhu mặc dù không muốn nhưng vẫn cam chịu, lại theo một nha hoàn theo lối khác rồi đi.
Hoàng Mỹ Hoa lại nhìn ra chỗ tân khách, không thấy bóng đáng muốn thấy, lại có chút thất vọng, nắm chất khăn rời đi.
Lúc này lão thái thái được Thân ma ma đỡ ra, nhìn thấy khách khứa đến đông đủ, miệng không khỏi nở nụ cười. "Các vị khách quý, cảm ơn các vị đã đến chúc thọ lão thần, đúng là quý hóa.

Lão thái thái vừa dứt lời một giọng nói vang lên: "Lão thái thái quá lời, người là trường bồi, bọn ta dĩ nhiên phải đến chúc thọ người rồi."
Người nói là Đô Ngự Sử Lý Khanh, ông ta với Hoàng
Thái Ủy có quan hệ khá tốt, đương nhiên phải đến mừng thọ lao thái thái
Lão thái thái nghe được cười thêm sâu, bà ta lại nhìn
Mạc Thanh Hàn nói: "Ngũ vương gia, không ngờ ngài cũng đến đúng là khiến lão thân thêm thọ. "Lão thái thái khách khí, dù sao người cũng là tổ mẫu của vương phi, bồn vương đến cũng là lẽ thường.
Mạc Thanh Hàn không thèm để ý nói.
Nụ cười trên khuôn mặt của lão thái thái chợt cứng đơ, Ngũ vương gia nói lời này là có ý gì, lẽ nào hắn đến đây là nề mặt nha đầu kia thôi sao, không phải hẳn không thích nha đầu kia sao.
Lão thái thái mặc dù không vui nhưng vẫn phải khách khí với hắn.
Mọi người ở đây cũng thêm nghi ngờ, lẽ nào tình cảm của Ngũ vương gia với vương phi không giống lời dón.
Lúc này mọi người lần lượt đưa quà mừng thọ lên cho lão thái thái, nghe những quả mừng mang đến lão thái thái vốn buồn bực cũng trở nên vui hơn một chút, mấy phần quà mang đến đều vô cùng có giá trị.
Đúng lúc này Hoàng Tuyết Nhu bước ra, nàng ta mặc một bộ y phục biểu diễn lộng lẫy, hành lễ với lão thái thải rồi nói: “Tổ mẫu, Tuyết Nhu chúc người phúc như đông hải thọ tỷ nam sơn, Tuyết Nhu không có lễ vật gì chỉ có thể múa một khúc tặng tổ mẫu “Được, có lòng là được." Lão thái thái hài lòng nói.
Hoàng Tuyết Nhu bắt đầu lay động lần vảy, uốn lượn cơ thể, tay chân vô cùng linh hoạt động tác dứt khoát vô cùng ăn nhịp, trợ diễn cho nàng ta còn có máy thị nữ, phối hợp vô cùng ăn ý.
Trong lúc biểu diễn thỉnh thoảng nàng ta còn nhìn về phía Mạc Thanh Hàn nhưng lại thấy hắn đang nói chuyện với Hoàng Ngọc Nhi, trong nháy mắt nàng ta lóe lên tia ghen tị, xém chút trật nhịp, cũng may nàng ta biểu diễn điều luyện, gần kết thúc nàng ta còn xoay mấy vòng, làn vảy theo đó rung động vô cùng đẹp mắt. "Hay, rất đẹp." Không biết ai lên tiếng trước vỗ tay khen ngợi. Mọi người cũng theo đó hoan hô. Suốt quá trình biểu diễn Mạc Thanh Hàn không thèm liếc mắt nhìn nàng ta, Hoàng Tuyết Nhu không khỏi tức giận nhưng không dám bộc lộ ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.