Mới sáng sớm Hoàng Ngọc Nhi bị Oanh Nhi gọi tình, mặc dù còn rất buồn ngủ nhưng Oanh Nhi lại luôn gọi bên tai nàng, Hoàng Ngọc Nhi không thể không tỉnh. “Oanh Nhi có chuyện gì vậy, hiện tại tỷ còn đang rất buồn ngủ." Giọng nói của nàng đậm vẻ ngái ngủ, lúc này nàng chỉ muốn nằm xuống tiếp tục ngủ. “Tỷ tỷ đừng ngủ nữa, ra vườn muội cho tỷ xem cái này, nhanh nha." Oanh Nhi vô cùng háo hức nói. Hoàng Ngọc Nhi không biết có chuyện gì lại khiến cô bé vui như vậy, nàng không nỡ từ chối đành phải nhịn cơn buồn ngủ xuống giường, nàng chỉ kịp rửa mặt súc miệng rồi khoác thêm cái áo ngoài cùng Oanh Nhi đi ra ngoài.
Nơi mà Oanh Nhi dẫn nàng đến là vườn hoa sau viện, nhìn khung cảnh trước mặt cơn buồn ngủ của nàng lập tức bay mất.
Hoa nàng trong giờ đã mọc mắm, còn lên rất đều, từ ngày trồng hoa nàng thường xuyên đến đây chăm sóc chúng, hôm tưới cây hôm nhổ cỏ, bây giờ nhìn vườn hoa đã mọc mầm năng cảm thấy thành quả của mình như được báo, không lâu nữa thôi nàng sẽ có một vườn hoa xinh đẹp. "Tỷ tỷ, bên đây nữa." Oanh Nhi dẫn nàng qua khóm trúc bên kia, nàng thấy gần khỏm trúc cũng có một vùng đất, nơi này cũng có cây đang nảy mắm. Hoàng Ngọc Nhi có điều thắc mắc, nàng nhớ mình không có trồng ở đây mà, Oanh Nhi cười nói: “Tỷ tỷ đây là hoa Oải Hương muội trồng, nó đã mọc mầm rói. "Muôi trồng sao, khi nào? Sao ta không biết." Nàng kinh ngạc hỏi, Oanh Nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-da-bi-ta-thu-phuc/1743186/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.