“ Công ….công tử ….” Phong Vân lần này thực sự bị nàng dọa cho sợ rồi. Con bà nó, nhìn công tử thư sinh nho nhã như vậy mà lại. Được rồi công tử là người thâm tàng bất khả lộ. Đờ này kiếp này hắn có chết cũng không dám đắc tội công tử.
“ Linh Phước, chúng ta đi thôi. Phụ thân cũng sắp về rồi. Còn ngươi ngây ngốc ở đó làm gì ” Bạch Lung Nguyệt lên tiếng đánh thức hai người đang chìm trong mơ.
Linh Phước nhanh chóng thoát khỏi trạng thái ngây ngốc, vô thanh vô thức đi theo Bạch Lung Nguyệt. Trời a, tiểu thư vừa giết người. Nàng tuy rằng đã từng thấy qua thân thủ của tiểu thư nhưng ngàn vạn lần không ngờ tiểu thư khi ra tay giết người lại thiết huyết đến như vậy.
Bạch Lung Nguyệt thế nào mà không biết trong đầu họ nghĩ đến cái gì. Bất quá nàng cũng không rảnh mà giải thích. Dù sao thì đây cũng là chuyện sớm muộn cũng sẽ xảy ra. Nàng là một sát thủ, đã sớm coi việc nhuốm máu tươi là quen thuộc. Nếu như ngay cả việc này cũng không tiếp thu được thì không đáng làm thủ hạ của nàng.
Trong chốc lát đã về đến phủ, nàng không đi vào bằng cửa chính mà vòng phía bên trái, đu người nhanh chóng yên vị trên thành tường. Nhìn hai người phía dưới liếc mắt, ý tứ : Làm theo.
Linh Phước có khinh công, lại được Bạch Lung Nguyệt huấn luyện một thời gian nên đối với việc này không quá khó khăn, tuy rằng không được đẹp mắt như Bạch Lung Nguyệt nhưng cũng được coi là tốt.
Chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-cuc-sung-than-y-vuong-phi/176949/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.