Chương trước
Chương sau
Bạch Lung Nguyệt hoàn toàn coi mẹ con Bạch Lung Linh là không khí tự mình châm một tách trà nóng ngồi thưởng thức.
Mùi trà thơm ngát thoang thoảng trong không khí. Vừa ngửi thấy đã biết là hảo hạng.
Nhị phu nhân mặt tối sầm. Ả không cam tâm, ả tại sao so với một phế nhân không dung nhan lại không bì được. Riêng phòng ngủ của nàng ta cũng đã rộng bằng cả một viện của ả. Ả không cam tâm. Tại sao có bất cứ thứ gì tốt Lão gia luôn luôn đưa đến cho nàng ta đầu tiên. Ngay cả loại trà này, cũng là loại thượng hạng là hàng cống phẩm do Tân hoàng ban tặng. Ả chỉ được dùng loại trà bình thường tại sao nàng ta lại được dùng một thứ tốt như thế. Ả không cam tâm. Vô vàn không cam tâm.
“ Ngươi! Đồ xấu xí đáng chết” Bạch Lung Linh tức giận đứng giận quên cả hình tượng thục nữ vốn có hằng ngày đập bàn rống.
“ Muội muội xem ra vẫn chưa rút được bài học gì. Hử” Bạch Lung Nguyệt tựa tiếu phi tiếu nói, trọng âm hơi nhấn mạnh chữ cuối.
Bạch Lung Linh trên trán đã nổi một tầng mồ hôi lạnh. Người này thật không giống với bình thường. Không phải bình thường mắng thì ả luôn im lặng khóc thôi sao. Lần này tự nhiên lại dám nói lại mà cư nhiên lại đáng sợ thế này.
“ Ngươi ! Đồ…” Hai chữ ‘ xấu xí’ còn lại chưa kịp rơi ra. Bạch Lung Linh đã có cảm giác có cái gì nóng nóng rơi trên má mình rồi nhanh chóng chuyển thành đau rát. Nhanh chóng ôm mặt lui lại đằng sau, ánh mắt nhìn người trước mặt tràn đầy kinh hãi.
Bạch Lung Nguyệt ra tay quá nhanh chỉ còn để lại chút tàn ảnh màu trắng trong không khí. Nhị phu nhân kinh ngạc. Từ đâu nàng ta lại có thân thủ quỷ dị này được chứ.
Bạch Lung Nguyệt thu tay tiếp tục uống một ngụm trà thơm nhàn nhạ nói “Hãy coi đó là bài học. Lần sau nếu còn để ta nghe thấy một lần nữa thì sẽ không đơn giản là một cái tát đâu”
Nhị phu nhân nhìn thấy con mình coi như báu vật nâng niu bị đánh. Trong lòng cố gắng nốt cỗ tức khí nở nụ cười hướng Bạch Lung Nguyệt “ Con à, chuyện gì cũng có thể từ từ giải quyết. Muội muội còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện”
“Nương…”
Bạch Lung Nguyệt đặt tách trà xuống khóe miệng nở một nụ cười quỷ dị rồi chuyển dần sang cất một tiếng cười trào phúng.
Ánh mắt hai mẹ con Nhị phu nhân càng lúc càng tối hơn. Nhất là Nhị phu nhân. Lời nàng nói có cái gì đáng cười lắm sao.
Một lúc sau, Bạch Lung Nguyệt mới chịu ngừng cười, trào phúng nhìn hai kẻ trước mặt từ từ mở miệng “ Nực cười, thực sự ta cảm thấy rất nực cười. Còn nhỏ không hiểu chuyện, bà nghĩ ta là đứa ngốc chắc. Nàng bằng tuổi ta không lẽ chính ta cũng là tuổi nhỏ không hiểu chuyện sao. Nực cười hơn nữa. Bà lấy cái thân phận gì mà bàn luận nhân sự với ta. Hừ, bà cùng lắm chỉ là một di nương. Phụ thân đã từng bố cáo thiên hạ bà là phu nhân sao. Xin đừng quên ở cái phủ này chỉ có một phu nhân thôi là nương của ta. Còn nàng ta (Bạch Lung Linh )chỉ là con một di nương mà ăn nói xất xược với đích nữ là ta. Ta lấy thân phận trưởng nữ dạy bảo nàng. Bà có quyền gì mà can vào. Hay một chỗ bà đã từng nuôi nấng dạy bảo ta bao giờ mà có thể xưng con gọi mẹ với ta. Ta nói có đúng không. Đỗ di nương”
Lời nói của Bạch Lung Nguyệt rất nhỏ, rất nhẹ nhàng nhưng đối với Đỗ Huyên Tình còn sắc hơn một con dao. Bởi vì những lời Bạch Lung Nguyệt nói điều đúng .
Người trong phủ là do thấy bà là nữ chủ duy nhất trong phủ khi nương Bạch Lung Nguyệt mất nên mới tôn kính gọi nàng một tiếng Nhị phu nhân. Hơn nữa từ khi vào phủ Lão gia chưa từng tới thăm nàng, nên không biết có chuyện này. Có khi ngay cả dung mạo nàng có khi lão gia cũng quên rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.