Tường đỏ, hoa hồng, áo xanh, giai nhân, tất cả những thứ này hòa chung vào nhau tạo nên một bức tranh sinh động.
Giai nhân đang vẽ tranh, vẫn chưa phát hiện mình đã dần chìm vào khung cảnh.
Bước chân vốn vội vàng của Tiêu Hồng Dữ cũng tạm dừng lại, hắn khoanh tay đứng ở chỗ ngoặt, âm thầm nhìn vị Vương phi dung mạo tuyệt đẹp của hắn.
Vẻ mặt của Thẩm Sơ Vi, trong nét thẫn thờ mang theo vẻ hoài niệm thắm thiết, giống ngày ấy ở bờ hồ giữa đình như đúc.
Nàng đang suy nghĩ cái gì?
Nàng đang nhớ ai sao?
Tiêu Hồng Dữ không nghĩ ra, dứt khoát đi nhanh đến phía trước, đi đến bên cạnh nàng.
“Tham kiến Vương gia.” Đám người Thu Lộ nhìn thấy hắn, đồng loạt hành lễ.
Thẩm Sơ Vi giật mình quay đầu lại, chỉ thấy Tiêu Hồng Dữ đã đứng ở phía sau nàng từ bao giờ, nàng khiếp sợ, chuyện đầu tiên xuất hiện trong đầu chính là phải mau chóng giấu bức tranh kia đi, nhưng mà đã không còn kịp nữa rồi, Tiêu Hồng Dữ đang rũ mắt nhìn bức tranh của nàng.
“Vương gia……” Nàng cố gắng giữ bình tĩnh, cười nói: “Ngài hết bận rồi sao?”
“Ừ.” Tiêu Hồng Dữ thờ ơ lên tiếng, tầm mắt vẫn yên lặng nhìn chằm chằm vào bức tranh còn chưa khô mực kia, hắn cười tán dương: “Qua trang giấy, dường như bổn vương ngửi thấy mùi hoa, kỹ năng vẽ tranh của Vi Nhi thật sự siêu phàm thoát tục!”
“Vương gia quá khen rồi.” Thẩm Sơ Vi thở nhẹ nhõm một hơi.
Ai ngờ Tiêu Hồng Dữ lại hỏi tiếp: “Nàng vẽ ai trên bức tiểu uyên ương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-cau-huu-phi/211173/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.