Giang Minh Nguyệt vừa dứt lời thì trong phòng liền trở nên yên tĩnh.
Đợi hồi lâu cũng không đợi được câu trả lời của Tiêu Hồng Dữ, vì thế nàng ta ngẩng đầu, cẩn thận nhìn vẻ mặt của hắn.
Lại thấy hắn đang nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Cầu Vương gia thành toàn.” Nàng ta dập đầu mấy cái nữa, giọng điệu chân thành, không làm cho người khác hoài nghi tâm tư kín đáo của nàng ta.
Lúc này Tiêu Hồng Dữ mới đưa ánh mắt lại, hắn nhìn nàng ta rồi lại như nhìn một người khác qua nàng ta.
Hơn nửa ngày, hắn mới lạnh nhạt hỏi: “Ngươi có từng đi qua Giang Ninh chưa?”
Giang Minh Nguyệt không biết hắn có ý gì, vội lắc đầu: “Khi Nguyệt Nhi có nhận thức thì vẫn luôn ở kinh thành, chưa từng rời xa nhà.”
“Nơi đó là quê nhà của ngươi.”
“Quê nhà?”
Quê của nàng ta mà ngay cả nàng ta cũng không biết, sao hắn lại biết được chứ?
Chẳng lẽ……
“Vương gia, ngài phái người điều tra thân thế của ta sao?”
Không có ai sinh ra là kỹ nữ cả, hoặc là nàng ta bị người nhà bán, nếu không thì là cô nhi.
Nàng ta đã hận từ nhỏ, hận cha mẹ chưa từng gặp mặt kia nếu không cần nàng ta thì vì sao lại sinh ra, khiến nàng ta bị vạn người chà đạp ở nơi chốn lầu xanh này.
“Ngươi vốn là con gái của mệnh quan triều đình, lúc còn nhỏ tuổi ra ngoài bị bọn buôn người bắt cóc, lúc đó mới qua tay nhiều người mà bị bán vào Khinh Hồng Các.”
Chỉ mấy câu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-cau-huu-phi/1204316/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.