Sở Vương phủ cho mời, dù là mùng một năm mới thì Đỗ Hành cũng không dám chậm trễ.
Chỉ nửa canh giờ, hắn đã vội vàng chạy tới.
Nghĩ đến ý đồ của Tiêu Hồng Dữ, Thẩm Sơ Vi xấu hổ đến đỏ bừng mặt.
Nàng đưa tay cho Đỗ Hành bắt mạch, sau đó hỏi thăm sức khỏe của vài người trong nhà hắn, sau đó lấy cớ muốn ngủ trưa để vào phòng.
Xong xuôi, Tiêu Hồng Dữ vừa ra lệnh cho người đi lấy tiền thưởng vừa lôi kéo Đỗ Hành nói chuyện.
Sau khi hàn huyên vài câu, hắn mới đi vào phòng, tìm người vợ xinh đẹp nhà mình.
Vừa vào cửa, liền nhìn thấy mái tóc đen mượt như tơ lụa của nàng rũ trên mép giường, ánh mặt trời chiếu lên, ánh nắng nhảy múa khiến người ta hoa mắt say mê.
Tiêu Hồng Dữ nhẹ nhàng bước đến, đặt một lọn tóc của nàng lên chóp mũi, hít một hơi thật sâu.
Thơm quá! Sợi tóc có mùi hương như túi thơm trong lồng ngực vậy.
Thời gian đó, nếu không có mùi hương này thì hắn đã không thể đi vào giấc ngủ.
Sau khi ngửi, nhìn cái gáy ngọc trắng như tuyết của nàng, Tiêu Hồng Dữ không thể kìm nổi mà quấn lấy tóc nàng, nhẹ nhàng vuốt lên trên mặt……
Mới vừa động vài cái thì lông mi thật dài của người đẹp đang ngủ say run rẩy mấy cái, giống như con bướm sắp bay đi.
Tiêu Hồng Dữ thấy hết những động tác nhỏ của nàng, khóe môi hơi cong lên, cởi giày vớ rồi trèo lên giường, dính sát lên lưng, tiếp tục thưởng thức tóc của nàng.
Lướt qua cổ, bàn tay to
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-cau-huu-phi/1204314/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.