qua giờ Thìn, sắc trời đã đen như mực.
Gió lạnh thấu xương thổi lung lay đèn cung đình trong tay bọn thái giám, dù vậy không ai trong đám người dám dừng lại sưởi ấm, vẫn nhanh chân nâng kiệu vào cung.
Dù là một tiểu thái giám không hiểu chuyện thì cũng biết tầm ảnh hưởng của người đang được nâng này, không dám chậm trễ một phút giây nào cả.
“Ôi trời, nhanh lên nào, cẩn thận ở dưới chân!”
“Truyền thái y chưa?”
Xưa nay Lý Phúc Hải rất sợ lạnh, bây giờ lại chạy theo cỗ kiệu nhưng hắn đã tiết đầy mồ hôi trong vô thức.
Mắt thấy cửa cung nguy nga đằng trước, Hoàng Hậu nương nương mặc phượng bào minh hoàng cùng các cung nữ đứng chờ ở cửa, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm một hơi, vội kêu: “Ngưng kiệu, nhẹ nhàng một chút.”
Bọn thái giám hạ kiệu xuống, sau đó đỡ người đang hôn mê trên cỗ kiệu xuống.
Người đầu tiên chỉ vừa mới đỡ lấy nửa cái cánh tay thì đột nhiên… người vốn đang hôn mê lại chậm rãi mở mắt ra.
“Hồng Dữ……”
Hoàng Hậu nhìn thấy dáng vẻ thất vọng của hắn, cùng với vết máu đỏ sẫm chói mắt trước ngực, không khỏi gạt lệ.
Bà sinh ra hai trai một gái, duy chỉ có đứa con thứ hai này khiến bà không khỏi lo lắng nhất.
Mấy năm trước trúng độc rắn, bệnh nặng một thời gian, sau khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ rất nhiều chuyện.
Vậy cũng thôi đi, vốn tưởng rằng sau khi thành thân có thể tốt hơn một chút, ai mà ngờ lại có thể hành hạ bản thân như vậy.
“Mau, đỡ Vương gia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-gia-cau-huu-phi/1204308/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.