Mặc dù Lâm Duệ Hi trí nhớ hơn người, nhưng khi chép lại được phân nửa số thi từ thì cũng sức cùng lực kiệt, may mà kỳ hạ hoàn thành còn hai tháng. Lôi Hạo Tường sau khi đem chuyện trong đồ thư quán cùng sự vụ xử lý ổn thỏa, lập tức lần thứ hai ra ngoài thu thập thi từ. Dựa vào kinh nghiệm lần trước, lần đi này thuận lợi hơn rất nhiều.
Kỳ hạn sắp đến, Lâm Duệ Hi lại càng không dám lơ là, để hoàn thành công vụ, cũng là đề phòng kẻ gian lần thứ hai giở trò, y tạm thời dọn vào ở trong đồ thư quán. Lôi Hạo Tường sau khi trở về, biết được, cũng theo y vào đó ở, hai người cả ngày không ra khỏi thư phòng, ngoại trừ trở về phòng riêng nghỉ ngơi, còn lại toàn bộ thời gian đều cũng nhau bả sao thi tập.
Qua hơn một tháng, thi tập chỉ cần tu chỉnh một lượt là có thể hoàn thành, thì đột nhiên, hoàng thượng hạ lệnh triệu kiến hai người nhập cung diện thánh. Ý tứ hoàng thượng sâu xa khó đoán, Lâm Duệ Hi nổi lên cảm giác bất thường, nhưng Lôi Hạo Tường vẫn chỉ cười cười nói: “Hiền đệ không cần lo lắng, trời sập xuống đã có ta đỡ cho ngươi.”
Lôi Hạo Tường vốn thần sắc đạm nhiên, vừa vào ngự thư phòng, nhìn thấy tể tướng Trần Chi Hiếu cùng một Ngự sử đại thần, trong mắt tia cà lơ phất phơ lập tức chuyển thành quang mang sắc nhọn.
Hai người hành lễ, vừa mới ngồi xuống, hoàng thượng đã mở lời:
‘Vương đệ, Lâm khanh gia, trẫm có một chuyện muốn hướng hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-dich-nam-nhan-chi-nhat-tinh-ham-trang-nguyen-lang/80792/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.