Rạng sáng, y tá đi vào kiểm tra phòng, xem xét tình trạng của Vu Minh rồi đóng cửa sang phòng khác. Ba phút sau, một y tá tóc đen che mặt tiến vào phòng của Vu Minh, vỗ nhẹ lên mặt Vu Minh. Vu Minh tỉnh lại, dưới ánh đèn ngủ, hắn thấy một y tá đang ngồi trước mặt mình.
Y tá nói tiếng Anh, nhưng có thể nghe ra tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ của cô ta, tuổi từ hai mươi lăm cho tới ba mươi:
- Xin chào anh, Vu Minh, tôi là thành viên của Liên minh Băng Tuyết, xin lỗi vì đã quấy rầy anh vào lúc này.
Vu Minh rất không vui, hỏi:
- Có thể không quấy rầy được nữa không?
Y tá cũng chẳng thèm để ý:
- Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn, chúng tôi muốn đề nghị lập nên mối quan hệ hợp tác với anh.
Vu Minh hỏi:
- Tôi được lợi gì?
Quả nhiên là phong phạm của Hiệp hội thám tử, chưa bao giờ làm chuyện tốt mà không có lợi. Y tá nói:
- Trung Quốc có một câu thế này, thêm một người bạn là thêm một con đường.
- Được thôi, để lại phương thức liên lạc đi.
Vu Minh trả lời.
- Đây là điện thoại của tôi.
Y tá đưa cho Vu Minh một cái thẻ.
Vu Minh gật đầu:
- Ok, chào nhé.
- … Chào anh.
Y tá có phần nghi ngờ, bởi thái độ của Vu Minh tốt hơn cô ta nghĩ rất nhiều.
Thấy y tá đi rồi, Vu Minh tùy tiện nhớ số điện thoại trên thẻ rồi ném nó vào thùng rác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai/1927691/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.