Vu Minh thản nhiên nói với nhà sản xuất:
- Được rồi, tôi là người của công ty thám tử Tinh Tinh, chẳng qua là muốn đồng nghiệp của tôi có điều kiện được thi đấu công bằng mà thôi.
- Thế mới đúng.
Nhà sản xuất hỏi:
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
Vu Minh nói:
- Lúc nãy phần lớn đều là nói dối, nhưng tôi rất kính trọng và ngưỡng mộ anh, câu này là thật.
Nhà sản xuất nhíu mày:
- Ban nãy cậu có nói sao?
- Có.
Vu Minh quả quyết, lại nói:
- Chương trình của anh là kênh hai đảm bảo, không chỉ nổi tiếng ở thành phố này, mà còn rất nổi tiếng ở truyền hình vệ tinh toàn quốc. Những chương trình giải trí tạp kỹ của người ta đều phỏng theo chương trình của nước ngoài, mà anh lại là bản gốc. Ví dụ như chương trình “Thám tử thần sầu” này, tuy nước ngoài có làm rồi, nhưng chưa được mấy kỳ liền chết non. Mà chương trình của anh thì không, tỉ suất người xem càng lúc càng cao. Một người có thể tình cờ đạt được thành công, nhưng thành tựu cá nhân thì không phải chỉ có tình cờ là được.
- Biết rõ cậu đang ---, tôi vẫm cảm thấy hưởng thụ.
- Không phải ----, là lời nói thật mà thôi.
Vu Minh còn lâu mới vấp ở cái trò chơi ngôn ngữ này. Người ta nói như vậy chỉ là muốn biết đó không phải là ---, Vu Minh chắc chắn phải phủ nhận rồi.
Nhà sản xuất nói:
- Được rồi, tôi cam đoan đồng nghiệp của cậu có thể thi đấu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai/1927666/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.