Mandy cởi bộ đồ bó ra, lổ ra một chiếc áo ngực màu đen bó sát người, cơ bắp nơi bụng có thể thấy được, nhưng phần bụng quả thực là rất phẳng. Cánh tay trắng noãn, làm cho Vu Minh cảm thấy thân mình có chút biến hóa. Mandy nhắm mắt nói:
- Tôi nghỉ một chút, bao giờ anh mệt thì gọi tôi dậy đổi ca, tôi ngủ rất say cho nên anh cần phải gọi lớn nhé.
- Được.
Vu Minh trả lời, Mandy khi ngủ trên mặt vẫn còn nụ cười thiên thần, dáng người động lòng, diện mạo hút nhân, là đàn ông thì ai cũng phải nghĩ cái gì đó. Vu Minh làm một điếu thuốc để rời sự tập trung của mình đi. Đột nhiên nghĩ, Mandy lao qua đòi “phôi giáo” thì sao đây? Chẳng lẽ có người hạ xuân dược vào trong đồ ăn của mình nha… Vu Minh khinh bỉ bẩn thân, thật quá xấu rồi… đứng lên vận động tay chân một chút, hít đất 2 cái, rồi cắm đầu vào chơi trò chơi.
Mandy khẽ mở mắt, kẻ chỉ cắm đầu vào chơi điện tử mà không biết thưởng thức mình thì có hai loại. Một loại không phải là đàn ông, còn một loại là kẻ nhu nhược. Đương nhiên còn có loại thứ ba, lễ phép. Bởi chiêu này rất có tác dụng từng có hai người muốn xâm phạm cô, nhưng lại bị giải quyết sạch. Mandy ghét nhất là những kẻ ham sắc mà lại nhát gan, luôn ngắm mình, nhưng lại sợ mình, căn bản là không thể nào ngủ được.
Rất đáng tiếc ở chỗ, Vu Minh không phải loại nào hết. Mandy thở dài, Vu Minh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai/1927631/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.