Nhà ma, vẫn giống như cái nhà ma lúc trước, không ai dám tới gần. Mà những kẻ ở gần nhất cũng phải tránh cái khu vực này ra. Vu Minh dừng xe, đỡ Diệp Chiến xuống. Diệp Chiến đưa tay khoác vai Vu Minh, một tay che bụng, cắn răng cố nén sự đau đớn.
Đi vào bên trong nhà ma, Vu Minh đặt Diệp Chiến qua một bên, sau đó nhặt đám cỏ khô vun vào một góc, cầm mấy thứ lại đánh lửa. Diệp Chiến thấy lạnh nên run rẩy, Vu Minh cởi áo khoác ra, đắp lên người Diệp Chiến.
(sao mà lạnh sống lưng cái đoạn này, như là gay đó má)
Lửa cháy lên, Diệp Chiến cuối cùng cũng cảm nhận được nhiệt độ đang ấm dần lên. Vu Minh hỏi:
- Có nói được không?
- Thái Tử.
Diệp Chiến trả lời
- Thái Tử?
Vu Minh cảm thấy kinh hãi:
- Con mẹ nó, anh hai thực là Át Bích hả?
- Tôi con mẹ nó là Át Bích mà cũng con mẹ nó không phải là Át Bích.
Diệp Chiến nhận lấy một chén nước nóng rồi uống vào,
Vu Minh hồ đồ rồi:
- Có ý gì?
- Cậu được gọi là Vu Minh, mà tôi cũng có thể gọi là Vu Minh. Vu Minh với Át Bích cũng giống nhau, chỉ là một cái danh hiệu.
Diệp Chiến lấy ra một cây bài, sau đó phẩy tay một cái, một quân bắn thẳng ra xa, Diệp Chiến hỏi:
- Át Bích có biết chơi chiêu này không?
- Cái này… dường như không có tư liệu ghi lại. Nhưng mà nếu anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai/1927623/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.