Ầy…
Ba người kia nghe Lý Phục nói xong thì như quả bóng xịt. Quả đúng là tiếng Anh. Ngay cả tiếng Anh cũng không hiểu thì làm sao ra ngoài đấu chọi được với quốc tế?
Lý Phục cảm thấy khó hiểu:
- Học tiếng Anh khó lắm sao?
Vu Minh cắn răng:
- Kẻ đáng hận nhất trên thế giới này chính là người phát minh ra tiếng Anh.
Từ năm lớp ba tiểu học đã bắt đầu học, mà sau khi tốt nghiệp đại học, thì còn một đống người chả biết cái gì, và bản thân hắn, cũng là một trong số đó.
Lý Phục ngẫm nghĩ:
- Có lẽ… tôi có thể dạy mọi người. Ba tháng, tôi sẽ làm cho mọi người nói tiếng Anh như là tiếng mẹ đẻ, có thể giao tiếp bình thường luôn.
- Ba tháng?
Ba người đồng thanh hỏi.
- Ừm, nói tiếng Anh chính ra cũng không khó. Tôi nghĩ ba tháng là đủ rồi. Nhưng yêu cầu đó là, trong lúc học chỉ có thể nói tiếng Anh mà thôi. Học ngoại ngữ thì hoàn cảnh là quan trọng nhất, nếu như mọi người thật sự muốn học thì tôi sẽ qua ký túc xá ở tạm, Nghê Thu cũng có thể tới ở cùng, tận lực giảm thời gian ra ngoài xuống.
Đỗ Thanh Thanh gật đầu:
- Cứ quyết như thế đi.
Vu Minh nghi hoặc, Lý Phục có phải là quá nóng lòng rồi không? So với mấy vị giáo viên tiếng Anh của mình có khi còn gấp tới mức hận không thể bóp chết được mình vậy.
Ngày hôm sau, toàn bộ nhân viên công ty bắt đầu học tiếng Anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai/1927568/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.