Vu Minh mắc chân vào thang, nghỉ ngơi một lát. Hắn thử lại lần nữa, vẫn không thể đẩy được tảng đá ra. Vu Minh hết hy vọng. Đúng lúc này, tảng đá bị đẩy ra, ánh đèn pin chiếu xuống, chói lóa khiến Vu Minh không thể mở mắt ra, thầm nghĩ: Thôi xong, thôi xong.
- Vu Minh?
Lại nghe được tiếng kinh ngạc của Lý Phục.
- Được cứu rồi.
Vu Minh mừng phát khóc:
- Mau kéo tôi lên nào.
Vu Minh đi lên, phát hiện Trương Dạ Nam cũng ở chỗ này. Trương Dạ Nam định hỏi thì Vu Minh đã nói:
- Diệp Chiến còn ở dưới, bị gãy chân.
Lý Phục và Trương Dạ Nam tới kiểm tra thi thể, nhưng lại phát hiện vỏ đạn trên mặt đất, và nhìn thấy thảm trên sàn khá loạn, cuối cùng tìm được cửa ngầm này. Trương Dạ Nam tìm hai người nữa tới hỗ trợ, mọi người lấy dây thừng kéo Diệp Chiến lên.
Diệp Chiến được mang đến nhà ăn ở tầng một, lại được một người chơi giúp khử trùng cho miệng vết thương.
Vu Minh đi đến trước mặt quản gia Lâm, lấy ra kẹp cà vạt từ trong túi áo:
- Ba mươi triệu?
Quản gia Lâm cầm kẹp cà vạt, nhìn thoáng qua rồi đáp:
- Không phải.
- Tôi cảm thấy là phải.
Vu Minh duỗi tay ra túm tóc quản gia Lâm xuống.
Là tóc giả, mọi người kinh ngạc. Quản gia Lâm vẫn mỉm cười:
- Hậu sinh khả úy.
Trương Dạ Nam hỏi:
- Sao lại như này?
- Thẩm Vạn vốn không bị ung thư, người bị ung thư là quản gia Lâm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai/1927544/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.