Nghê Thu cảm thấy có lỗi nói: - Xin lỗi, khiến cho mọi người thêm phiền toái rồi.
Lý Phục nói: - Việc này không thể trách anh được, đều là lỗi của tôi.
Vu Minh nói: - Bản thân tôi vẫn còn vui chán, chí ít là Nghê Thu còn không có nói Lý Phục là tên lắm chuyện.
Nghê Thu bất đắc dĩ nói: - Được rồi, xin lỗi anh bạn, tôi thành thật xin lỗi.
Lý Phục hiểu được: - Đẳng cấp như nhau thì xin lỗi rất dễ dàng, cúi đầu xin lỗi người có thân phận cao hơn mình cũng rất dễ dàng. Nhưng muốn ngược lại thì rất khó, điều này ảnh hưởng tới tôn nghiêm cùng uy tín của bọn họ.
- Đúng rồi, cái đất nước này chính là đã quen như vậy rồi. Vu Minh gật đầu.
Bốn người nói chuyện, đi trở về văn phòng, Đỗ Thanh Thanh nói: - Vu Minh, cậu làm thế nào mà tìm được nhẫn vậy.
- Không thể nói. Vu Minh lắc đầu.
Vu Minh lúc lật thùng ra ra xem, nhìn thấy một hóa đơn thanh toán hàng của một siêu thị. Thời gian là 11 giờ 45 phút, chứng minh rằng tầm ăn trưa từ 11 giờ 30 phút Phó giám đốc Trương có rời công ty ra ngoài. Vu Minh nhìn ngón tay đeo nhẫn của chị ta, phát hiện ra dấu vết cũng không rõ ràng, nói cách khác, chị ta cũng có nhiều thời gian không đeo nhẫn. Sau đó Vu Minh xem xét di động của chị ta, phát hiện ra hai dãy số, nếu như không đoán sai chắc là của một loại doanh nghiệp phục vụ nào đó.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai/1927437/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.