Editor: Tương Ly
"Đi thôi!" Sau khi Thánh Khinh Hồng giải quyết hết toàn bộ những con kiến thị huyết kia, lôi kéo ống tay áo Mộc Khuynh Cuồng hướng về đám người Ngả Ảnh đi đến.
"Các ngươi đi ra ngoài trước đi." Mộc Khuynh Cuồng đi đến trước mặt Ngả Ảnh và Tiêu Vân Địch ngưng trọng nói, nàng còn chưa muốn đi ra ngoài, nàng muốn cùng Thánh Khinh Hồng đi sâu vào bên trong, dù sao đều đã tới.
Ngả Ảnh thấy Mộc Khuynh Cuồng đuổi bọn họ đi, lo lắng nói, "Ngươi không cùng đi với chúng ta sao? Nơi này quá nguy hiểm, ngươi cũng rời đi đi!"
Bọn họ cùng nhau tiến vào, bọn họ làm sao có thể bỏ lại hai người mà đi.
"Các ngươi đi đi, rất hân hạnh được biết các ngươi, hy vọng lần sau có cơ hội tạm biệt." Mộc Khuynh Cuồng nhếch môi một cái phi thường hào sảng cười nói, cấp bậc đấu khí của bọn họ đều không phải quá cao, nếu như lúc này không có nàng và Thánh Khinh Hồng, nàng có thể khẳng định, bọn họ tuyệt đối rất khó ứng phó những con kiến thị huyết này.
"Nhưng các ngươi..." Ngả Ảnh dậm chân rất không muốn rời đi.
"Chúng ta không cần các ngươi trông, đi ra ngoài!" Giọng nói lạnh như băng của Thánh Khinh Hồng cắt đứt lời Ngả Ảnh nói, có hắn ở đây, hắn sẽ không để cho những ma thú kia làm tổn thương Mộc Khuynh Cuồng dù chỉ một chút.
Tiêu Vân Địch nhìn nhìn Thánh Khinh Hồng, trên người hắn mang theo một cỗ khí thế áp bách người khác, làm cho người ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-trieu-hoi-su-nghich-thien-cuong-nu/2927656/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.