Mộc Khuynh Cuồng đi vào, hoa đào toàn bộ đứng lên di động rất nhanh, đường đi không thấy, Mộc Khuynh Cuồng cũng không thấy.
Thánh Khinh Hồng đứng ở nơi đó hai tay nắm chặt thành nấm đấm, trên mặt hiện lên âm u lạnh lẽo, nếu Mộc Khuynh Cuồng xảy ra chuyện dù là chút ít, hắn nhất định sẽ hủy nơi này.
Mộc Khuynh Cuồng đi vào hoa đào chỉ cảm thấy toàn bộ bốn phía có cái gì đó di động, đột nhiên nàng liền minh bạch rồi, nàng khẳng định giữa lối đi vào Chung Ly Mộ đã bày thế trận, chẳng lẽ hoa đào toàn bộ các nàng vừa mới nhìn thấy đều là giả? Nhưng mà nàng thật là ngửi được hương thơm hoa đào.
Nàng cũng không có dừng lại, mà là tiếp tục hướng theo phía trước mặt mà đi, hiện tại có lẽ bốn phía di động gì đó mới là ảo giác, cũng không biết đi được bao lâu, mới đi ra khỏi hoa đào kia, xuất hiện ở trước mặt nàng là một nhà tranh dựng bằng cỏ, bốn phía nhà tranh có đủ loại gì đó.
Hoàn cảnh như vậy làm cho nàng nghĩ đến người ẩn cư Điền Viên, không phù hợp với cảnh tượng lúc này.
"Ngươi đã đến rồi!" Đột nhiên giọng nói trầm ổn vang lên, chỉ thấy nhà tranh cửa mở ra, một nam tử trẻ tuổi thân trường bào màu trắng đi ra, nam tử một thân nhã khí phiêu dật, sợi tóc đen nhánh buộc cao ở sau ót, khuôn mặt giống như đắm chìm xuân phong và tươi cười, thực là một người tao nhã.
Mộc Khuynh Cuồng hạ mắt, nàng nghĩ đến thế ngoại cao nhân kia sẽ là một người trải qua thật nhiều tang thương, không nghĩ tới sẽ là trẻ tuổi như vậy, da tay của hắn thoạt nhìn thực mềm nhẵn, bộ dáng cũng hai mươi hai mốt tuổi.
"Ngươi ăn Trú Nhan Đan?" Nàng nhịn không được hỏi, nào có cao nhân còn trẻ như vậy.
“Phốc…” Chung Ly Mộ nhìn bộ dáng Mộc Khuynh Cuồng mang theo nghi vấn, nghe lời của nàng, khống chế không được thanh nhã nở nụ cười.
"Cô nương thật biết nói đùa, đây thật sự là dung nhan của ta." Chung Ly Mộ ho khan một tiếng nói, đây là lần đầu tiên có người hỏi hắn có phải hay không ăn Trú Nhan Đan.
Mộc khuynh Cuồng nhấp nháy khóe miệng, nhíu mày hỏi: "Làm sao ngươi biết ta là nữ?"
Chung Ly Mộ bí hiểm cười nói: "Cô nương nếu tới tìm ta, tự nhiên hiểu biết ta, ta đã sớm tính đến cô nương hôm nay sẽ tìm đến ta, cho nên ta biết ngươi là cô nương tuyệt không ngạc nhiên."
"Ngươi tính đến ta hôm nay sẽ đến?" Trong lòng Mộc Khuynh Cuồng có chút kinh ngạc, hắn thật sự thần kỳ lợi hại như vậy sao? Vậy hắn có thể tính đến tương lai của nàng sao? Nàng và Thánh Khinh Hồng luôn luôn ở cùng nhau sao? Hắn có thể tính ra là ai hạ độc nàng sao?
Chung Ly Mộ tựa hồ nhìn ra trong đầu Mộc Khuynh Cuồng đang suy nghĩ gì, hắn vội ho một tiếng, thản nhiên nói: "Có một số việc ta có thể đoán trước, có một số việc ta không thể đoán trước được, cô nương cũng không cần đi cưỡng cầu biết cái gì, có một số việc sớm biết, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì, ngược lại còn có thể dẫn tới việc không tốt."
Mộc Khuynh Cuồng chép miệng, đương nhiên nàng biết thích ứng trong mọi tình cảnh, thuận theo tự nhiên.
Nhưng là hiện tại nàng thật sự phi thường muốn biết kết quả nàng cùng Thánh Khinh Hồng, nàng muốn, bọn họ nhất định sẽ cùng một chỗ, chỉ cần bọn họ vẫn cầm lấy tay của đối phương, vẫn tin tưởng đối phương vững chắc, liền không có gì có thể tách bọn họ ra, cho dù chết cũng không thể.
"Chung công tử, ngươi có thể nhìn ra độc trong cơ thể ta sao?" Mộc Khuynh Cuồng thản nhiên hỏi.
Chung Ly Mộ nhìn nàng vài lần, đưa tay tính toán, rồi sau đó lắc đầu nói: "Ta xem không ra cô nương trúng độc gì."
"Nhìn không ra......" Thân hình Mộc Khuynh Cuồng lảo đảo ngã xuống, đáy mắt là một chút thất vọng nồng đậm, hắn là cường giả y thuật, thế nhưng hắn cũng nhìn, nàng vân vê ngón tay, trong cơ thể nàng rốt cuộc là độc gì, thế nhưng làm cho nhiều người như vậy cũng không có cách nào.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]