Phía dưới núi tuyết, Lam Mị và Thường Thanh Thiên không ngừng nhìn xung quanh.
"Sư huynh, ngươi nói tiểu nha đầu có thể chịu được không?" Khuôn mặt Lam Mị lo lắng, nàng đã từng đi qua Hàn Băng Đàm, trong đó đủ để làm người chết rét, nếu như không phải là người tu luyện, chỉ sợ đi vào trong tuyết động kia sẽ bị đông cứng.
Thường Thanh Thiên nhìn nhìn nàng, cười nhạo nói, "Sư muội, ngươi chừng nào thì học cách biết quan tâm người khác, đây chính là phá giới a!"
Lam Mị ngoéo môi một cái, cười lạnh nói, "Con mắt nào của ngươi thấy ta quan tâm nàng."
"Ngươi nhìn một chút ngươi vừa mới nói chuyện, đó không phải là quan tâm sao." Thường Thanh Thiên hừ lạnh nói.
"Vậy là ai nói, nhất định phải giúp tiểu nha đầu giải độc, ngươi, đây có tính quan tâm hay không?" Lam Mị không cam lòng yếu thế phản bác lại, quan tâm? Từ lúc đến Ác Ma đảo cho đến bây giờ, nàng cũng không biết quan tâm là gì.
Thường Thanh Thiên bị lời của Lam Mị chặn lại, hồi lâu sau, hắn mới la ầm lên, "Đó là bởi vì trong cơ thể nàng có kỳ độc làm ta hiếu kì, cho nên ta mới giúp nàng giải độc."
"A, nguyên lai là như vậy, vậy ta quan tâm nàng là vì, nàng phá vỡ quy tắc của ta, nàng là người đầu tiên ở Ác Ma đảo nhìn ra ta ăn trú nhan đan, nàng đáng giá để ta quan tâm." Lam Mị quay đầu quyến rũ động lòng người xinh đẹp cười nói, bây giờ nàng thực thích đứa nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-trieu-hoi-su-nghich-thien-cuong-nu/2927399/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.