Dọc theo đường đi, Sửu Sửu rầu rĩ, Mộc Khuynh Cuồng làm sao lại không hiểu tâm tình nó.
"Sửu Sửu, chỉ cần ngươi không ngu ngốc, ta sẽ không ghét bỏ ngươi." Thừa dịp một khắc nghỉ ngơi, Mộc Khuynh Cuồng nghiêm trang nhìn chằm chằm nó.
Sửu Sửu chớp đôi mắt ngập nước,lệ rơi đầy mặt, nó là thánh thú uy vũ, làm sao có thể là người ngu ngốc? Tại sao có thể là người ngu ngốc?
"Ngươi thấy ta giống người ngu ngốc sao?" Nó phi thường tức giận hỏi.
"Ta xem ngươi nếu không thăng cấp, liền sẽ biến thành phế vật." Mộc Khuynh Cuồng không chút lưu tình đả kích nó.
Thân thể Sửu Sửu nặng nề quỳ rạp trên mặt đất giả chết, nó làm sao lại không nghĩ thăng cấp, nàng cho rằng nghĩ thăng cấp liền có thể thăng cấp à? Này cũng không phải đào động, nó mà nghĩ đào một cái liền có ngay a.
"Ngươi nói thẳng ta ngu ngốc cũng được, phế vật cùng người ngu ngốc không có gì khác nhau."
"Nha, thì ra là ngươi hiểu thế nào là phế vật, ta còn tưởng rằng ngươi không hiểu, vì để tránh cho ngươi đau lòng, cố ý nói phế vật nha." Mộc Khuynh Cuồng nghẹn cười, không có việc gì làm, chỉ có trêu chọc chuột chơi.
Sửu Sửu dựng thân thể, lấy một bộ khoan dung khiêu khích nhìn chằm chằm Mộc Khuynh Cuồng, "Ta lại không phải người ngu."
"Ta có nói ngươi là người ngu sao? Ngươi lại tự mình thừa nhận, như vậy không tốt, thật không tốt." Mộc Khuynh Cuồng lắc đầu nói, trên mặt vẻ mặt một bộ, Sửu Sửu, ngươi hết thuốc chữa, thế nhưng bản thân là người ngu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-trieu-hoi-su-nghich-thien-cuong-nu/2927236/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.