“Này, ngươi thật sự không cưới mỹ nhân kia sao?” Trong xe ngựa, Mộc Khuynh Cuồng đưa tay chọc chọc bả vai Thánh Khinh Hồng.
Thánh Khinh Hồng vốn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt bạc ba quang mênh mông nhìn chằm chằm nàng, cười nói, “Tại sao ta phải cưới nàng ta?”
“Người ta có thân phận có dung mạo, hơn nữa dường như mẫu hậu ngươi rất thích nàng.” Mộc Khuynh Cuồng nhàn nhạt nói.
“Vậy thì thế nào?” Thánh Khinh Hồng ngạo nghễ nói, hắn không muốn cưới, không ai có thể bắt buộc hắn, cho tới bây giờ chuyện của hắn đều tự mình làm chủ.
“Thật sao, không cưới thì không cưới.” Mộc Khuynh Cuồng cười nhẹ nhàng nói, nàng tuyệt không thích hắn cưới nàng công chúa kia, thấy như thế nào bọn họ cũng không xứng đôi!
Đột nhiên Thánh Khinh Hồng kéo nàng vào trong lòng, Mộc Khuynh Cuồng mất thăng bằng liền ngã vào trong ngực hắn, nàng định giãy giụa, hắn đã ghé sát vào bên tai nàng nhỏ giọng cười nói, “Để ta sưởi ấm giúp ngươi, nếu không khi thân thể ta lạnh thì không thể giúp ngươi sưởi ấm nữa.”
Sưởi ấm? Mộc Khuynh Cuồng khiêu mi, hiện tại nàng lại không lạnh, cần ấm áp làm gì, hừ! Muốn ôm nàng thế nhưng lại tìm lý do như vậy, thật sự là ngây thơ!
“Thánh Khinh Hồng, đột nhiên ta nghĩ đến một vấn đề.” Mộc Khuynh Cuồng ngẩng đầu lên, bên trong mắt xếch hẹp dài đều là quang mang giảo hoạt.
“Ừ?” Hắn giơ giơ cái cằm lên.
Mộc Khuynh Cuồng lôi kéo cánh tay của hắn, thú
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-trieu-hoan-su-nghich-thien-cuong-nu/2197495/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.