“Ừ, chủ yếu là ngươi có nguyên tố lực, cho nên mới luyện ra đan dược cao cấp như vậy, nếu là người bình thường căn bản không đạt được, rất nhiều Triệu Hoán Sư cũng sẽ là luyện dược sư biến thái, ai, không nghĩ tới ngươi thế nhưng cũng là Triệu Hoán Sư, trời cao chiếu cố ngươi không tệ.” Lam Mị nhìn nàng cười nhạt nói, trên đại lục Tạp Duy Tư có thể có người thiên phú biến thái như nàng thật sự rất ít ỏi.
“Đúng vậy, ta rất may mắn.” Mộc Khuynh Cuồng lấy đan dược trong tay cười nhạt nói, rồi, đưa tới cho Sửu Sửu và Phì Phì, đưa toàn bộ những đan dược kia cho chúng nó ăn.
Lam Mị nhìn nàng, đột nhiên nhíu mày, “Độc ngươi làm sao bây giờ?”
Lúc này Mộc Khuynh Cuồng mới nhớ tới độc của mình, hai đầu lông mày có một tia buồn, không bao lâu nữa nàng sẽ tiến đến cảnh giới Đấu Thánh, có phải đến lúc đó sẽ phát tác hay không.
“Thuận theo tự nhiên, nó sẽ không lấy mạng của ta.” Mộc Khuynh Cuồng nhếch môi cười lạnh nói, người nọ muốn từ từ hành hạ nàng, cho nên mới lấy loại kỳ độc này.
“Đúng là...” Lam Mị nhíu mày muốn nói gì, lại không biết nên nói như thế nào, nàng bây giờ thật sự thương tiếc đứa bé này từ trong lòng.
Mộc Khuynh Cuồng vỗ vỗ bả vai nàng, lưu manh cười nói, “Không cần lo lắng cho ta, ta không sao.”
“Ngưng, ai lo lắng cho ngươi, ngươi muốn chết thì ra ngoài chết, ngàn vạn đừng chết ở chỗ này của ta.” Lam Mị tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-trieu-hoan-su-nghich-thien-cuong-nu/2197478/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.