Thánh Khinh Hồng nghe nàng nói lạnh, gương mặt như cũ lạnh lung đẹp đến mức làm người khác nghẹt thở, nhưng hai tay lại ủ hai tay của nàng.
Mộc Khuynh Cuồng tay khẽ rụt rụt, cảm giác một cỗ ấm áp truyền vào lòng bàn tay, cuối cùng lan tràn tới cánh tay, tay dần dần có cảm giác, cũng không đau nữa.
Nàng nhìn hắn ở ngay gần, tim đột nhiên nhảy dựng lên thình thịch, nàng không phải không thừa nhận, hắn là nam tử đẹp nhất tốt nhất mà nàng gặp qua khi đến thế giới này.
Đẹp đến mức không người nào có thể so sánh.
Tốt không cách nào bắt bẻ.
Nàng cứu hắn, lại nhận được nhiều hồi báo như vậy, nàng đều cảm thấy hắn thua thiệt.
Có bằng hữu như vậy, thực là vinh hạnh của nàng.
”Còn lạnh không?” Thánh Khinh Hồng cảm giác tay của nàng từ từ có nhiệt độ lạnh lùng hỏi, hắn rất tức giận nàng không trân trọng chính mình như vậy.
Mộc Khuynh Cuồng lắc đầu cười, sau đó rút tay về, từ bên hông lấy ra một cái bình, “Ngươi có thể giúp ta lấy một chai nước trong hàn băng đàm không?”
Thánh Khinh Hồng nhìn nhìn cái chai, cầm lấy lập tức đi tới bờ đầm lấy nước, chẳng lẽ nàng cố ý chạy đến nơi đây để lấy nước?
Hắn cảm thấy nàng tới nơi này có chút kì lạ, nhưng lại không biết kì lạ chỗ nào? Nàng che giấu hắn cái gì, sắc mặt của nàng tại sao lại kém như vậy, giống như đã sinh bệnh nặng.
”Ngươi bây giờ ở đâu?” Thánh Khinh Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-trieu-hoan-su-nghich-thien-cuong-nu/2197457/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.