Lời Liễu Chỉ Tuyết như chiếc gai đâm mạnh vào tim Liễu Chỉ Nguyệt, tim nàng đau muốn chết. Nhưng, đó là sự thật, sự thật mà nàng không muốn thừa nhận.
“Muội nhìn xem, cá của tỷ ngoan chưa. Tỷ nuôi hơn một tháng, chúng đều béo mẫm.” Liễu Chỉ Tuyết nhẹ nhàng nói, đặt gói thức ăn xuống, tao nhã trở về chỗ ngồi, mỉm cười nói tiếp: “Muội về điện Minh Nguyệt trước đi, việc này tỷ sẽ tự thu xếp.”
Liễu Chỉ Nguyệt mừng thầm, hỏi: “Tỷ cho phép ư?”
“Ta sẽ suy nghĩ, muội cứ về đi.” Liễu Chỉ Tuyết không trả lời thẳng câu hỏi.
“Đa tạ tỷ tỷ!” Liễu Chỉ Nguyệt gạt đi nỗi đau vừa rồi, hớn hở cúi chào, lui ra.
Liễu Chỉ Tuyết nhìn theo bóng tiểu muội khuất dần, mỉm cười. Trước hết làm cho cô ta bất an, sau đó lại vỗ về cho yên lòng. Mỗi lời nói, cử chỉ của mình đều nắm chắc tâm tư của Liễu Chỉ Nguyệt, vậy nên rất dễ dàng nắm yếu điểm của cô ta.
Liễu Chỉ Tuyết đứng lên, trở về bên bể cá vàng, cầm lên gói thức ăn cho cá, ung dung rắc vào bể, khuôn mặt đẹp chim sa cá lặn toát ra sự thấu triệt và trầm tĩnh đáng sợ.
Chỉ Nguyệt, đã nhớ nội quy trong cung tại sao không tuân thủ. Chỉ cần hành vi lơi lệch lạc, là ngươi đã có thể rơi xuống vực thẳm ngàn trượng. Ta muốn đợi xem, rốt cuộc đầu óc ngươi có bị tình cảm làm cho mê muội, chôn một ẩn họa cho Liễu gia. Ngươi đừng làm ta thất vọng.
Uyển nhi đi vào trong điện, Liễu Chỉ Tuyết đang thư thái nâng chén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-sung-phi/177089/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.