Ồ, cây trâm đó, ngoài cô, chỉ có Hồng Tường biết... Mạt Ca ngẩn người, đau khổ ngoái đầu, không thấy nữ tỳ Hồng Tường, nha đầu kia áy náy cho nên không chạy theo cô ư? Vừa rồi còn khóc thảm thương thế, lẽ nào chỉ là giả vờ?
“Trâm tuyết ngọc?” Liễu Chỉ Nguyệt cười nhẹ: “Chỉ Tự, đó là thánh vật thượng phẩm trong cung, muội lấy ở đâu ra? Rõ ràng là trâm của bản cung. Nếu muội thích, nói với ta một tiếng, ta sẽ cho cho, hà tất làm chuyện xấu xa kia?”
“Nương nương, vô căn vô cớ, sao nương nương lại nói chiếc trâm đó là của nương nương? Chẳng lẽ trên đó khắc tên của người?” Mạt Ca cười nhạt.
Cung nữ đứng quanh đều giật mình. Trong cung này, ngoài thái hậu và hoàng hậu, còn ai dám nói với Liễu Chỉ Nguyệt như thế. Nhưng ngay hoàng hậu, cũng không hỏi bằng giọng cứng đanh như thế.
Cung nữ đều toát mồ hôi lạnh thay cô.
“Đúng lúc bản cung bị mất một cây trâm ngọc, giống hệt cây trâm tìm thấy trong phòng ngươi. Chỉ Tự, ngươi giải thích thế nào?”
Mạt Ca biết, Liễu Chỉ Nguyệt cố tình làm khó cô, quả thực không thể nói ra lai lịch cây trâm đó, lẽ nào nói là của hoàng đế Hiên Viên cho? Cô không ngốc nếu nói vậy, trong chớp mắt, không biết trong cung sẽ đồn đại thế nào. Hai tỷ tỷ của cô, một là hoàng hậu, một là hoàng quý phi, nếu cô có quan hệ thân mật với hoàng thượng, người trong cung không biết sẽ bàn tán khó nghe thế nào. Trâm tuyết ngọc giá trị bằng mấy tòa thành, lại được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-sung-phi/1593554/chuong-13-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.