Sáng hôm sau, Mạt Ca bị Hiên Viên Tiêu kéo ra khỏi điện Nguyệt Minh. Cô không muốn gây phiền phức, cũng không có ý định thân cận với chàng, nhưng Hiên Viên Tiêu bất chấp, nhất định kéo cô ra khỏi điện. Mạt Ca vùng vẫy không thoát ra được, bực bội nói, “Hiên Viên Tiêu, đưa muội đi đâu?” “Đến một nơi tốt đẹp.” Vất vả mãi mới xử lý xong chính sự, chàng lập tức phóng ngựa đến điện Minh Nguyệt, lòng phơi phới, tràn ngập niềm vui. Chàng có thể nhìn thấy cô bất cứ lúc nào, không còn bị ai làm phiền nữa. “Hiên Viên Tiêu!” Mạt Ca gắng sức hất tay chàng ta, miệng cười tươi như hoa, nhưng nhìn kỹ, mắt không hề cười. Có phải huynh đưa muội đi đâu là muội sẽ đi đó. “Đường đường là vương gia mà không hiểu lễ vậy ư?” Mạt Ca lòng vốn đang phiền muộn, tối qua sau khi gặp Phượng Thập nhất, cả đêm không ngủ, trời vừa mờ sáng đã bị Hiên Viên Tiêu đánh thức, tâm trạng càng kém. Hành động của Hiên Viên Tiêu khiến cô rất khó chịu, thà đi ngủ tiếp cũng không muốn đến cái nơi mà chàng ta nói là rất tốt đẹp kia. Hiên Viên Tiêu hơi sửng sốt, niềm hưng phấn vừa rồi của chàng bị cô dội một chậu nước lạnh, nụ cười vụt tắt giống như người đang đói ngấu, nhìn thấy đĩa cá thơm phức, lại nuốt quá vội nên bị hóc xương, Hiên Viên Tiêu vấp phải một thất bại chưa từng có với Mạt Ca. Chàng sinh ra đã mang thân phận tôn quý rất mực, được sủng ái hết sức, là đứa cháu được thái hậu nâng niu cưng sủng, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngông nghênh nửa đời, không có người nào chàng muốn mà không được. Chàng hoàn toàn không cưỡng ép người khác, muốn có một người chàng sẽ khiến họ tự nguyện đến với chàng. Thấy Mạt Ca bực bội như thế, Hiên Viên Tiêu cũng bắt đầu tự phản tỉnh, cảm thấy mình quả thực đã thất lễ. “Tự nhi, muội bực ư? Ta tưởng...” Chàng khéo léo vỗ về, vốn định đưa cô đến tàng thư các, chàng nghe Hồng Tường nói, Mạt Ca mấy ngày ở trong phòng rất buồn, chàng định đưa cô đến tàng thư các giải khuây, biết đâu có cuốn sách nào cô thích đọc. Mạt Ca xoay xoay cái cổ tay đau nhức vừa bị Hiên Viên Tiêu nắm, không vui nói: “Huynh muốn làm gì, có phải nên hỏi ý muội trước không?” “Dù Chỉ Nguyệt không làm khó muội, muội cũng ở lỳ hai ngày trong điện không ra ngoài, khác nào giam lỏng? Ta tưởng muội buồn, muốn đưa muội đến tàng thư các giải khuây. Tự nhi, biểu muội ngoan, đừng giận nữa.” Chàng nhượng bộ, nói nịnh. Chàng nhượng bộ, trái lại khiến Mạt Ca dở khóc dở cười. Thấy cô cười, Hiên Viên Tiêu lòng cũng nhẹ đi một chút. Mạt Ca đột nhiên hỏi, “Sao huynh biết Liễu Chỉ Nguyệt không làm khó muội?” Hiên Viên Tiêu hơi ngẩn ra, giải thích, “Chỉ Nguyệt là tỷ tỷ của muội, sao có thể làm khó muội?” Vì cô, chàng đã cho Liễu Chỉ Nguyệt, người từ nhỏ chàng thân nhất trong mấy chị em họ Liễu một cái tát để cảnh cáo, chàng không muốn để ai làm tổn thương cô một chút nào. Liễu Chỉ Nguyệt là người hiểu biết, nhất định không làm khó cô. Mạt Ca rời ánh mắt khỏi mặt chàng, nhìn về phía đầm sen, đầm sen bát ngát tận chân trời, những nụ hàm tiếu đang chờ nở hoa, “Hiên Viên Tiêu, lý do này huynh không cảm thấy buồn cười sao?” Đây là chuyện buồn cười nhất mà cô từng nghe, nếu Liễu Chỉ Nguyệt có một chút tình ruột thịt với cô, thì mặt trời cũng sẽ mọc ở đằng tây. Vì chuyện của Vệ Minh Hàn, cô ta đang hận không thể rút gân, uống máu cô. “Tự nhi, chuyện này muội khỏi bận tâm, tóm lại ta nhất định không để ai làm hại muội.” Chàng xoay vai cô lại, vội vàng hứa, hùng hồn tuyên bố: “Tự nhi, sau này ta sẽ bảo vệ muội.” Mạt Ca ngạc nhiên ngước nhìn chàng, không hiểu tại sao Hiên Viên Tiêu đối tốt với mình như thế. Trước giờ, đối với chàng cô không những không thể coi là tốt, mà còn cực xấu, không biết có phải do đoán chắc chàng sẽ không làm gì mình, cho nên với chàng cô luôn thiếu nhẫn nại, lại thêm bản thân không thích rắc rối, cô chưa từng có biểu hiện nào khiến chàng hiểu nhầm. “Vương gia, vương gia đã quên nỗi nhục tôi từng gây cho vương gia ư?” Cô không tin chàng có thể quên, rốt cuộc một người ở ngôi cao như vậy sao có thể quên nỗi nhục đó? Huống hồ, nhờ đó cô cũng biết, việc cô làm đã gây ra ảnh hưởng không nhỏ đối với chàng. Hiên Viên Tiêu cười, “Vì là muội, nên ta lựa chọn quên chuyện đó.” Nếu là người khác, e chàng đã sớm chu di cửu tộc người ta, đâu có khoan dung như vậy. Mạt Ca nhếch mép, chữ tình chàng đặt nhầm người rồi, cô đã không có ý, thì không nên để chàng hiểu nhầm. Cô cười nói: “Vương gia, muội không biết vương gia rốt cuộc có ý nghĩ gì, nhưng nói để vương gia biết, không nên có bất cứ tâm ý gì với muội, không đáng đâu, muội cũng sẽ không yêu bất kỳ ai. Nếu vương gia có ý gì với muội, sẽ chỉ làm vương gia lỡ dở mà thôi.” Ở đời tốt nhất không nên nhầm tưởng về nhau, như thế mới không phụ nhau. Sắc mặt Hiên Viên Tiêu sa sầm, phẫn nộ thoáng hiện trên mặt, chàng lập tức nghĩ đến Vệ Minh Hàn, hơi bực hỏi: “Tự nhi, muội thích Vệ Minh Hàn?” Chuyện giữa Liễu Chỉ Tự và Vệ Minh Hàn mấy năm trước chàng cũng có nghe loáng thoáng, chàng có chỗ nào không bằng Vệ? Mạt Ca ngoảnh mặt đi, ngự hoa viên hoa xuân rực rỡ, trăm hồng ngàn tía, bướm dập dờn giữa hương hoa ngào ngạt, cảnh đẹp như vậy lại không làm cô động lòng. Cô cười nhạt kìm nén tình cảm sâu như biển trong ký ức của Liễu Chỉ Tự, “Bốn năm trước, lần đầu gặp Vệ Minh Hàn, muội mới là đứa trẻ mười hai tuổi. Một đứa trẻ, ai tốt với nó, nó sẽ thích người đó.” Câu trả lời của Mạt Ca rất khéo, vừa khiến Hiên Viên Tiêu thương xót quá khứ tủi nhục của cô, vừa mập mờ trả lời câu hỏi của chàng, khiến chàng không hỏi tiếp được nữa, nhưng vẫn hiểu ra ý tứ của cô. Bị số mệnh ném vào cung, không thể làm gì được, nhưng không có nghĩa, không thể làm chủ bản thân, ít nhất trái tim cô vẫn là của cô. Từ nhỏ Mạt Ca đã lạnh lùng quan sát mọi người xung quanh, hoặc có tâm, hoặc lạnh lùng, hiểu ra một đạo lý: phóng khoáng như gió là cảnh giới tốt nhất ở đời, cái gì cũng có thể mất, duy chỉ trái tim là không thể, một khi để mất trái tim, người ta dù giàu có bao nhiêu cũng biến thành tay trắng. “Có muốn đọc sách không?” Hiên Viên Tiêu khẽ thở dài, không muốn tranh luận với cô về chuyện này nữa, chàng có đủ kiên nhẫn chờ cô dần dần sẽ xiêu lòng. Đừng sốt ruột, chàng tự an ủi bản thân, cùng ở trong cung, cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt1. Chàng có ưu thế hơn Vệ Minh Hàn, việc gì phải vội? “Đến tàng thư các đọc sách đi. Nghe Hồng Tường nói, muội biết chữ, xem có cuốn nào thích, đọc để giải khuây cũng được.” 1. Nghĩa là, ở gần có ưu thế hơn.
Do dự một lát, Mạt Ca vui vẻ gật đầu, Hiên Viên Tiêu cũng thở phào một hơi, chỉ cần không nói tới chuyện tình cảm, xem ra nha đầu này cũng không xa cách như thế. Tàng thư các tọa lạc ở góc tây bắc hoàng cung, là một ngôi lầu rất lớn, ba chữ vàng rắn rỏi lấp lánh dưới ánh mặt trời. Ngôi lầu hai tầng, rộng thênh thang, có rất nhiều loại sách: chính trị thiên văn, địa lý, thơ, từ phú, thậm chí có cả sách y thuật quả đúng là một thư viện thời cổ đại, các chủng loại sách khá đầy đủ. Bên trong còn có giường mềm và ghế quý phi, để tiện cho người trong cung đến đọc. Trông coi tàng thư các là hai thái giám trẻ, không phải lần đầu Mạt Ca gặp thái giám, nhưng hai vị thái giám này quá trẻ trông giống như học sinh trung học thời hiện đại. Cả hai đều mắt nhỏ, mày thanh, thái độ cung kính, dụt dè. Hiên Viên Tiêu không thể mỗi ngày đều có thời gian đưa Mạt Ca đến đây, cho nên quyết định tặng cô một miếng ngọc bội hình rồng, để cô có thể tự do ra vào tàng thư các. Hiên Viên Tiêu chỉ đưa cô đi được vài lần, rốt cuộc chàng bận chính sự, không có thời gian. Mạt Ca ở trong cũng buồn chán, có thời gian là đến tàng thư các đọc sách. Phụ nữ trong cung, không thích đọc sách, không thích nữ công, suốt ngày nhàn rỗi túm tụm với nhau tán gẫu, ngắm hoa, dường như chẳng có gì vui, cô không biết rốt cuộc họ làm thế nào giết thời gian dài đằng đẵng như thế. Trong tàng thư các, tất cả đều yên tĩnh, bụi rơi không tiếng động, ánh nắng lọt qua khung cửa sổ màu hoa hồng, lười biếng chiếu xuống sàn, sáng lóa, tinh khôi. Mạt Ca chẳng giữ ý gì hết, vén vạt áo chùng ngồi xuống sàn nhà, co hai chân, say sưa đọc “Trường môn phú” ai oán than cho nỗi bi ai và oán hận của nàng Trần A Kiều. Gặp tri kỷ ở trường môn, người và vật đều đã đổi thay, chưa nói nước mắt đã tuôn, than cho nhan sắc tàn úa chốn hậu cung, buồn cho số phận của họ, đó là món nợ lòng của hoàng đế vô tình. Mạt Ca gập sách, cười nhạt, nghĩ lại lúc ở vườn Ngô Đồng, buồn chán không chịu nổi, cô thường muốn chạy ra ngoài, nhưng sao ở đây lại yên tĩnh thế? Cô loáng thoáng cảm thấy nơi này có gì quen quen, khiến cô quyến luyến, vị trí này cơ hồ là nơi cô quen thuộc. Ánh mặt trời trong lành chiếu lên người ấm áp. Toàn thân một vẻ uể oải, lười biếng. Mạt Ca mơ hồ buồn ngủ, trong lúc mơ màng dở thức dở ngủ, cuốn sách trong lòng rơi xuống, làm tan giấc mơ đẹp trong đầu. Mạt Ca buông sách, chỉnh lại xiêm áo nhăn nhúm, thong thả ra khỏi tàng thư các. Hai thái giám trẻ ở cửa cung kính cúi chào cô chỉ khẽ gật đầu, đi men theo con đường hoa vắng vẻ bên ngoài. Phi tần trong cung cực nhiều, đi nhiều ắt gặp nhau. Mạt Ca không thích bị làm phiền, cô muốn hóng gió, bèn tiếp tục đi theo con đường hoa vắng. Trăm hồng ngàn tía rực rỡ, dù đẹp, nhưng thiếu một chút không khí thoáng đãng dễ chịu. Mạt Ca càng đi càng tiến vào nơi rất vắng, không hề có người, đường quanh co, đột nhiên phát hiện, mình bị lạc đường. Cung điện trong hoàng cung hình thức kiến trúc đa phần giống nhau, ba bước một hoa viên, mười bước một cung điện, bố cục không có gì mới mẻ, kiến trúc giống nhau khiến người ta như lạc vào sương mù, không thể nhận ra phương hướng. Đột nhiên, một loạt thanh âm lanh lảnh, có quy luật, du dương truyền đến, tí tách tí tách giống như tiếng nước mưa nhỏ xuống nền nhẵn bóng. Mạt Ca đi về hướng âm thanh đó, xung quanh hoàn toàn vắng vẻ, con đường cô vừa đi qua cũng chỉ thỉnh thoảng mới nhìn thấy phía xa một cung nữ ôm quần áo vội vàng đi qua, ngoài ra không có ai khác. Rẽ qua một cái cửa hình bán nguyệt, đi theo con đường nhỏ, trước mặt là một cung điện. Mạt Ca ngẩng đầu, thấy trên tấm biển viết ba chữ “Thanh Liên điện”. Cô hiếu kỳ bước lên bậc thềm đi vào trong cung điện. Mây bồng bềnh trôi, trời xanh mênh mang, cỏ xanh như tơ, bức tranh đơn giản mà tuyệt mỹ hiện ra trước mắt. Mạt Ca vốn thích những gì đơn giản, đối với phong cảnh cũng vậy. Dưới trời xanh mây trắng, là một bãi cỏ rộng được xén bằng phẳng, mơn mởn tràn trề sức sống. Thoảng trong gió có mùi hương cỏ thanh khiết lẫn với mùi đất ngai ngái. Giữa bãi cỏ có hai chiếc ghế nằm, một cái bàn trúc, trên bàn có mấy miếng ngọc các màu: bạch ngọc, thúy ngọc, mực ngọc và huyết ngọc long lanh dưới nắng, lại một bức tranh đẹp khác. Một dáng người cao dong dỏng quay lưng lại phía cô, dường như đang bận rộn bên cạnh cái bàn trúc, những âm thanh lanh lảnh vừa rồi là phát ra từ chỗ người đó. Bị tính hiếu kỳ thôi thúc, Mạt Ca nhón chân, bước nhẹ đến gần, người đó hình như không hay biết, vẫn cúi đầu làm việc. Càng đến gần dây đàn trong lòng Mạt Ca càng căng lên, không biết là căng thẳng hay nguyên nhân nào khác, lòng bỗng xao động chưa từng thấy, giống như buổi tối gặp Phượng Thập Nhất, trong cái nhìn đầu tiên. Áo chùng trắng như tuyết tao nhã bay bay, người đó cầm lên một miếng huyết ngọc trên mặt bàn. Đột nhiên, hình như cảm giác có người đến gần, liền dừng tay, từ từ ngoái đầu, một đôi mắt vừa ma mị vừa thuần tịnh, thơ ngây, hoàn toàn không có gì che giấu, đập vào mắt Mạt Ca. Cô hơi sững người, có luồng khí nóng mơ hồ trào lên, khiến cô muốn nhảy ra xa chàng, luồng khí nóng ngột ngạt không ngừng cuộn trào trong ngực, khiến lồng ngực hơi đau. Đó là một người đàn ông đẹp phi phàm, da trắng sáng hơn ngọc, mắt đen sâu thẳm như dầm nước, như rượu hoa quế êm mà say, khiến người ta ngây ngất. Hiên Viên Triệt đứng lên, cái dáng cao lớn che ánh nắng ấm, đổ một cái bóng trước mặt Mạt Ca. “Cô nương là ai?” Giọng chàng ôn hòa, xao động, không hốt hoảng, vô cùng nhàn tản. Khuôn mặt điềm tĩnh của chàng ngược ánh mặt trời, nhìn vào mắt Mạt Ca, lại thoáng một chút nhợt nhạt, khiến cô hơi khó chịu. “Chàng là ai?” Mạt Ca hỏi lại. Đầu ngón tay run run. Ánh mắt chàng như có ma lực, tàng ẩn sức cuốn hút mãnh liệt Mạt Ca cảm giác nó giống như vực xoáy, như ma tà, cuốn băng tất cả vào trong nó. Tuy nhiên, một người đàn ông có đôi mắt ma tà như thế, vì sao nhìn lại rất dịu dàng, vô hại, trong veo như mắt trẻ thơ? “Ta là chủ nhân cung điện này, đây là nơi làm việc của ta.” Hiên Viên Triệt nghiêng đầu, cầm lên một mảnh thúy ngọc, hôm nay chàng đã làm hỏng một miếng ngọc thượng hạng. “Chàng là thợ ngọc ư?” Mạt Ca hiếu kỳ nhìn chàng thành thạo cầm lên mảnh thúy ngọc, sau đó ngồi xuống chiếc ghế nằm, cầm lên con dao nhỏ, bắt đầu tạc từng nét, rất thuần thục, kiệm lời, như có ý đuổi khách. Mạt Ca cố tình làm vẻ không hiểu, ngồi xuống cạnh chàng. “Cũng có thể coi là thế.” Chàng nói rất nhẹ, rất xa xăm, hoàn toàn tập trung vào công việc, dường như đắm chìm trong thế giới riêng của mình. Chàng như không nhìn thấy Mạt Ca, dường như cô không liên quan, chẳng có mảy may ảnh hưởng gì đến chàng, tất cả tâm hồn và thể xác chàng dốc vào thế giới điêu khắc. Mạt Ca không hề bối rối, chân như mọc rễ, không thể nào rời đi. Không biết tại sao, cô thích cảm giác ở bên chàng, rất yên tâm, rất bình yên, cũng rất tốt đẹp, hình như cô sinh ra là ở bên chàng. Chàng đang tạc ngọc, không để tâm đến ai. Mạt Ca tự ngắm nghía xung quanh, cũng không thấy chán. Cô hiếu kỳ nhìn những tượng người ngọc, trâm ngọc, cảm thấy tạc rất đẹp nhưng Hiên Viên Triệt nói, những cái đó đều là thứ phẩm. Mạt Ca thầm nghĩ, những đồ trang sức bằng ngọc tạc bán ở thời hiện đại không tinh xảo bằng một nửa tác phẩm của chàng. “Chàng đang tạc gì vậy?” Mạt Ca hiếu kỳ nhìn mũi dao vạch trên khối ngọc, khối thúy ngọc to bằng nắm tay, màu sắc rất đều, là loại thúy ngọc thượng hạng. “Tạc tượng người.” Chàng đáp đơn giản. Mạt Ca nhướn mày, mình không đủ hấp dẫn ư? Tại sao chàng không hề để mắt đến mình? Cô nhún vai, nhìn lướt xung quanh, lúc này mới phát hiện, cung điền này mặc dù lớn, nhưng vô cùng trống trải, đơn giản, trên bãi cỏ không hề có vật gì. Đình viện không có cây, cũng không có hoa, cửa cung cách chỗ họ chừng trăm mét, nhìn ra xa, hình như không hùng vĩ và tinh xảo như cung điện cô vừa đi qua. Mạt Ca bất giác hết sức hiếu kỳ về thân phận của chàng. “Nơi này không thể lưu lại lâu.” Hiên Viên Triệt không ngẩng đầu, uể oải nói một câu. Mạt Ca hiểu đó là lệnh đuổi khách. “Tôi có thể thường xuyên đến đây không?” Hiên Viên Triệt dường như không nghe thấy câu đó, Mạt Ca cười nói: “Không trả lời, tôi coi như ngầm đồng ý.” Bắt đầu từ hôm đó, Mạt Ca phát hiện một chuyện còn thú vị hơn đọc sách, ngày nào cũng chạy đến điện Thanh Liên. Có lúc đến sớm, Hiên Viên Triệt không có ở đó, chàng thường đến vào buổi chiều. Cô rất thích nói chuyện với Hiên Viên Triệt, dù chàng không phải là người hay chuyện. Chàng rất kiệm lời, cô nói mười câu, chàng mới đáp một câu, nhưng cô lại thích quấy rầy chàng. Mạt Ca cứ thế dần dần thành quen, Hiên Viên Triệt dường như không làm gì được cô, cuối cùng mặc nhiên cho phép cô đến điện Thanh Liên điện tìm chàng. Có lúc cô mang theo một cuốn sách, cô đọc sách, chàng tạc ngọc, nhoáng cái đã hết buổi chiều, thời gian trôi quá nhanh. “Chàng tạc cho ai? Cung điện lớn thế này, chỉ có mình chàng ở hay sao?” Mạt Ca hỏi. “Phải.” Hiên Viên Triệt đáp, “Cô nương có thể yên tĩnh một lát không?” Mạt Ca lè lưỡi, “Tôi đoán một ngày chàng nói không đến mười câu.” Hiên Viên Triệt nhìn cô một cái, rất thản nhiên, cúi đầu, tiếp tục công việc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]