Lúc này, Liễu Duyệt đã quên mất rằng bà chỉ là một người phụ nữ yếu đuối không thể phòng thủ. Bởi vì trong đầu lúc này hoàn toàn chỉ nghĩ về Phượng Tử Hề. Bằng mọi giá bà phải đi vào bên trong. Ngay khi định đi vào thì Doãn Thu ở bên cạnh vội vàng ngăn cản lại, nói thì thầm: "Dì ơi, đừng đi vào!" Trái tim Liễu Duyệt tràn ngập sự lo lắng, lông mày bà nhíu lại, nhìn cô gái trước mặt với sự ngạc nhiên: "Hề Hề đang gặp nguy hiểm trong đó! " "... "Trong lòng Doãn Thu trào dâng từng đợt sóng, mắt ẩn hiện sự ghen tị. Có một người mẹ quan tâm mình thật hạnh phúc! Nhưng chợt nghĩ đến điều gì, cô lại gần Liễu Duyệt hạ giọng nói, "Dì, cứ bình tĩnh xem tình hình như thế nào đã!" Liễu Duyệt cảm thấy hợp lý liền khẽ gật đầu, nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn vào bên trong, tim vẫn đập loạn lên trong lồng ngực...... - ---- Văn phòng Tổng chỉ huy. Phượng Tử Hề không hề sợ hãi mà nhìn thẳng vào khuôn mặt thâm trầm của người đàn ông, cô nhếch môi lên, phá vỡ sự tĩnh mịch và im lặng trong không khí: "Tìm người sửa cửa đi, tôi trả tiền!" Cũng chỉ là một cánh cửa mà thôi, tốn bao nhiêu tiền đâu chứ! Đôi mắt sâu thẳm của Dạ lăng Mặc khẽ nheo lại, một tia lạnh lóe lên dưới mắt anh, cả người toát ra cường khí. Đôi môi mỏng gợi cảm cong lên một đường, anh đưa mắt nhìn cô gái trước mặt... Nha đầu này tính khí thất thường, phải thay đổi! Bầu không khí trở nên quỷ dị... Phượng Tử Hề cau mày, hàng mi run rẩy vài lần, cằm cô nâng lên, giọng nói lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Tôi đi trước!" Vừa dứt lời, giọng nói lạnh lùng của Dạ Lăng Mặc vang lên: "Ba ngày sau, đúng 8 giờ sáng báo danh!" Miệng Phượng Tử Hề tùy ý nhếch lên, một nụ cười dần lấp đầy ánh mắt lạnh lùng: " Rõ... " Tuy nhiên, ba ngày sau, khi Phượng Tử Hề xuất hiện ở đội trinh sát, mới biết mình đã bị lừa! Tất nhiên, câu trả lời được bật mí ở phía sau! - Phượng Tử Hề rời khỏi văn phòng, vừa bước chân ra đã thấy Liễu Duyệt cùng Doãn Thu chạy lại với khuôn mặt vô cùng lo lắng. "Hề Hề, cậu được điều đến đâu?" Doãn Thu lo lắng hỏi. "Cùng chỗ với cậu!" Đôi mắt của Phượng Tử Hề nheo lại, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười rạng rỡ như hoa. "Tuyệt quá!" Đôi mắt Doãn Thu tràn đầy sự ngạc nhiên cùng thích thú. Dạ Lăng Mặc như một bức tượng lớn đứng ở cửa, nhìn vào vẻ mặt phấn khích đám người Phượng Tử Hề, đôi mắt thâm thúy lộ ra vài nét cảm xúc... Lông mày tuấn nhã cũng tùy ý nhếch... Bàn tay nổi rõ khớp xương đưa lên xoa xoa cằm tinh xảo, khóe miệng cong lên. Một vòng cung nguy hiểm... Giọng nói khàn khàn trầm thấp của anh vang lên trong không trung: "Phượng Tử Hề, đừng quên báo danh ở đội trinh sát trong ba ngày tới!" "Rõ--" Giọng nói sắc bén rơi xuống. Phượng Tử Hề trong lòng thầm chửi: Chị đây vẫn còn trẻ, không cần phải lặp đi lặp lại nhiều lần! Khuôn mặt đẹp trai của Dạ lăng mặc hiện lên một nụ cười mơ hồ, đôi mắt sâu thẳm che giấu mọi cảm xúc... Tim Phượng Tử Hề đập có chút mạnh, một linh cảm xấu xuất hiện, cứ có cảm giác bản thân bị hố... Cô ngước mắt lên nhìn người đàn ông, nhưng chỉ thấy đáy mắt sâu thẳm của người kia, hoàn toàn không nhìn ra bất kì điều gì khác thường. Cô khẽ cau mày, đôi mắt đầy nghi ngờ, có phải đã suy nghĩ quá nhiều hay không! Nhìn thấy vẻ mệt mỏi của Phượng Tử Hề, Liễu Duyệt nhanh chóng nắm lấy tay cô hỏi: "Có chuyện gì vậy!" Giọng nói dịu dàng kéo lại những suy nghĩ của Phượng Tử Hề, cô thu lại sự nghi ngờ và buồn bực trong lòng. Khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười rạng rỡ... Dưới ánh nắng mặt trời, nụ cười dường như mang theo sự huyền bí. Cô khẽ lắc đầu, giọng nói giống như chim hoàng oanh: "Không sao đâu ạ!" Ngay khi trở lại ký túc xá, Phượng Tử Hề nghe được tin tức về ngày nghỉ. Đôi mắt cô lóe lên, có thể trở về nhà rồi!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]