Trần Văn Nguyệt bị đánh một hồi, khắp mặt đã xuất hiện những vết xanh tím...
"Ngừng đấu--" Từ Thanh Trạch biết Trần Văn Nguyệt không chịu đựng được nữa, giơ tay lên làm động tác dừng lại.
Lời nói vừa cất lên, Phượng Tử Hề lập tức rút tay, nheo mắt nhìn về phía Trần Văn Nguyệt.
Tuy nhiên, Trần Văn Nguyệt dường như không hài lòng với hành động làm gián đoạn đột ngột của Từ Thanh Trạch. Cô ta mím môi, đôi mắt tỏ vẻ trách móc: "Chúng tôi đang thi đấu tốt, tại sao lại cho dừng!"
"..." Khuôn mặt của Từ Thanh Trạch tối sầm.
Cô gái này, không phải muốn tự ngược đấy chứ!
"..." Mọi người trong khán đài đều vô cùng ngỡ ngàng.
Có chuyện gì xảy ra với thế giới này vậy?
Phượng Tử Hề rất bình tĩnh đứng trên võ đài, ánh mắt sắc bén liếc qua Từ Thanh Trạch: "Bắt đầu trận tiếp theo đi!"
Lần phân thắng bại tới, ai thắng sẽ là nhà vô địch!
Lời vừa dứt, Doãn Thu từ trong đám đông lập tức đứng dậy hét lớn "Tôi bỏ quyền thi đấu!"
Cô không phải kiểu người cuồng ngược như ai kia, và đương nhiên cũng không đủ trình độ thi đấu với Hề Hề!
Từ Thanh Trạch nhìn Doãn Thu, hạ giọng hỏi "Cô chắc chắn chứ?"
Cô gái này, còn chưa bắt đầu đã muốn bỏ cuộc là sao!
Tương lai không biết sẽ thế nào nữa!
Doãn Thu gật đầu chắc chắn.
Từ Thanh Trạch đứng giữa võ đài. Khuôn mặt điển trai cực kì nghiêm túc. Giọng nói vang lên mang theo sự lạnh lùng và quyết đoán của người quân nhân: "Trận đấu giữa các tân binh kết thúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/1256759/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.