Vẻ nhu hòa trong đôi mắt Doãn Thu ngay lập tức biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng và sắc bén...
Từ đôi lông mày cũng toát ra vẻ tự tin vô cùng...
Cô ra đòn trước, nắm đấm tựa như một con hung thú lao về phía tân binh kia.
Người này hơi nghiêng đầu để tránh đòn tấn công của Doãn Thu.
Doãn Thu không vội vàng, cô quay người một góc 360 độ rồi đá vào bụng dưới của đối thủ.
Người kia không nghĩ rằng Doãn Thu sẽ tấn công liên tiếp như vậy, liền bị đánh trúng một chiêu, mất thăng bằng lùi xuống mấy bước.
Doãn Thu cũng không vì động thái đó mà xem thường đối thủ. Cô nhón chân, nhảy lên không trung, đá thẳng vào ngực đối phương.
Tân binh này lại lùi xuống vài bước nữa.
Doãn Thu nhẹ nhàng đáp xuống, thấy đối thủ của mình vẫn còn ở trên võ đài, lông mày cô nhíu lại, trong đầu suy nghĩ cách đá người kia ra khỏi sân đấu!
Đúng lúc này, tân binh kia vốn đang bị động bỗng vùng lên đánh liên tiếp mấy đòn, hai người đánh qua đánh lại một lúc đã hơn mười chiêu.
Doãn Thu bị trúng mấy phát vào mặt, nhưng đối thủ của cô còn thảm hại hơn!
Dưới khán đài, Liễu Duyệt không ngừng run rẩy. Bà bám chặt vào tay Phượng Tử Hề, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi cơ thể...
Trên trán Phượng Tử Hề hiện mấy vạch đen, cô cười bất lực: "Mẹ ơi, việc bị thương trong quân đội là điều bình thường!"
Liễu Duyệt biết mình đang lo lắng thái quá nên có chút xấu hổ, bà buông tay Phượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/1256757/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.