Doãn Thu đem lời Phượng Tử Hề dặn dò nói không sai một chữ.
Dạ Lăng Mặc nghiêng cằm, đáy mắt lập loè ánh sáng không rõ không rõ, vẻ mặt không gợn sóng, nhìn không biểu cảm gì.
Trong lòng Doãn Thu thấp thỏm bất an, lời đã truyền xong rồi, cô nàng có thể đi chưa?
Nhưng, Dạ Lăng Mặc không nói, cô lại chính là dịch nửa bước.
Không khí vô tình áp lực.
Doãn Thu ngừng thở, ánh mắt kinh hoảng im lặng nhìn người đàn ông, tay phải run rẩy kéo kéo góc áo.
Mồ hôi theo gương mặt chảy xuống.
Không biết qua bao lâu, Dạ Lăng Mặc mới chỉ chỗ uống nước nói: “Qua kia lấy chén nước đi!”
Doãn Thu được lệnh, vội vàng chạy qua rót một chén nước, đặt trên bàn, cung kính nói: “Chỉ huy trưởng, nước của anh!”
Dạ Lăng Mặc mày nhíu chặt, trầm mặc vài giây, mới nói: “Cô uống đi!”
“A” Doãn Thu kinh ngạc, còn cho rằng mình nghe lầm!
Có phải hiểu sai rồi không?
“Ừ” Dạ Lăng Mặc nhàn nhạt ừ một tiếng, đôi mắt đen láy không hề có chút cảm xúc.
Cả người Doãn Thu run lên, lập tức cầm ly uống một hơi cạn sạch.
“Đi đi!” Dạ Lăng Mặc nhợt nhạt cười, nụ cười tuấn mỹ như là hoa tuyết tab chảy, nháy mắt mà che lấp hết tất cả những gì diễm lệ khác của thế gian.
Doãn Thu quả thực nhìn đến ngây người!
Dạ ma đầu lạnh nhạt vô tình lúc cười rộ lên lại đẹp như vậy!
Ha ha ha cô nàng thế mà lại thấy được Dạ ma đầu cười.
Doãn Thu không biết làm sao ra khỏi văn phòng, trong đầu vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/1256747/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.