Từ Thanh Trạch nhìn bóng người dần biến mất thu lại thành điểm nhỏ ti ti rơi xuống mặt đất an toàn. 
Cậu ta nhún vai, trên mặt lộ ra vẻ vô tội nhìn về phía mọi người: “Thật ra nhảy dù cũng không đáng sợ như mọi người nghĩ đâu!” 
Đều đã trang bị an toàn, sao xảy ra sự cố được chứ! 
Có người thứ nhất, thì sẽ có người hai…… 
Tố chất tâm lí của nhóm nam binh cũng tạm coi là vượt qua thử thách. 
Nhưng mà, nữ binh thì…… 
Từ Thanh Trạch nhìn nhóm nữ binh đang run run, trên mặt lộ ra vẻ cạn lời, đã sợ thế mà còn dám đi làm lính hả? 
Dạ Lăng Mặc thấy trong nhóm nữ binh có một người đang đứng thẳng, khóe mắt lóe lên một cái, trầm mặt, lạnh giọng quát lớn: “Còn sững sờ ở đó làm gì, một người nối một người, nhảy!” 
Nhóm nữ binh vẫn đứng ì ra ở đó, cúi đầu không dám nói lời nào. 
“Có phải muốn tôi đẩy cả đám xuống không hả?” giọng nói lạnh băng giống như muốn nuốt trọn trời đất. 
Người đứng đầu tốp nữ binh run lên, lập tức tiến lên mấy bước. 
Sao các cô có thể quên chỉ huy trưởng là kẻ không biết thương hương tiếc ngọc chứ! 
Từ Thanh Trạch vuốt ve cằm, sách vài tiếng, nữ binh hóa ra là thích kiểu này! 
Ăn nói nhỏ nhẹ không thích cơ! 
Phượng Tử Hề đứng cuối hàng; khóe môi vẽ ra một độ cong nhàn nhạt, ngước mắt nhìn về phía bầu trời xanh thẳm…… 
Dạ Lăng Mặc liếc cô, thấy trên mặt cô không hề có chút sợ hãi, đáy mắt xẹt qua một tia dịu dàng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/1256740/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.