Khóe môi Dạ Lăng Mặc khẽ nhếch, tiy đang cười, nhưng ý cười lại không đạt tới đáy mắt. 
Anh không cho rằng những tân binh đó có thể kiên trì đến cuối cùng! 
Nhưng mà...... 
Dạ Lăng Mặc dừng một chút, trong đầu hiện ra một dáng vẻ linh hoạt và một khuôn mặt xinh đẹp. 
Nếu là cô thì có lẽ có thể kiên trì đến cuối cùng! 
Từ Thanh Trạch thấy anh không nói lời nào, sờ sờ tai, tăng tốc theo đi theo. 
Tối hôm qua lăn lộn một đêm, ngàn vạn không cần lại có thêm chuyện gì mới tốt! 
Dạ Lăng Mặc nhìn bóng Từ Thanh Trạch, đôi mắt đen ánh lên một ý cười. 
Giữa mày cũng lộ ra vẻ tươi cười tràn ngập sung sướng. 
Đôi chân thon dài cất bước, tốc độ cực nhanh đi đến điểm cần đến. 
Dừng bên cáp điện, mũi chân nhẹ điểm, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm...... 
-- 
Bất giác, mọi người đã chạy được ba vòng sân rồi, quần áo ước sũng mồ hôi, ánh mặt trời chói lóa chiếu vào mặt, bỏng rát. 
Mọi người đều đã hít thở khó khăn, mí mắt hơi nặng, cẳng chân run rẩy cả.... 
"Phanh --" có binh lính thể lực tiêu hao quá mức, hai mắt nhắm nghiền, ngất lịm. 
Đám lính nghiêng đầu nhìn xuống, không lên tiếng tiếp tục chạy về phía trước 
Đến bản thân cũng là Bồ Tát qua sông còn dính bùn, tự thân mình cũng khó bảo toàn*, làm sao có thời giờ đi quản chuyện người khác! 
(*là 1 câu tục ngữ, ý nói đến bản thân còn không giữ được sao có thể rảnh lo cho người khác.) 
Từ Thanh Trạch vội vàng đi qua, đưa 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/1256713/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.