Văn phòng tổng chỉ huy.
Dạ Lăng Mặc khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, hiện tại đứng ở trước bàn công tác, con ngươi sâu thẳm giống như thứ gông xiềng rậm rạp, muốn điên cuồng mà đem Phượng Tử Hề giam cầm ở bên trong.
Tuy từng nhiều lần giáp mặt với hắn, giờ khắc này, Phượng Tử Hề mới bị cặp mắt kia làm cho chấn động.
Cô hít một hơi thật sâu, dùng ánh mắt linh động nhìn về phía hắn, nhưng lúc này trong mắt Dạ Lăng Mặc lại biến thành sự khiêu khích.
" Rất thích cười?" Thanh âm không chút hơi ấm từ trong miệng Dạ Lăng Mặc phát ra.
Phượng Tử Hề đáy mắt chợt lóe qua tia kinh ngạc, tên này rốt cuộc bị sao vậy?
Cô bĩu môi, vô ngữ hỏi: "Nhất định phải trả lời sao?"
"Nhất định phải trả lời."Hắn khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt lạnh lẽo như chém đinh chặt sắt.
"••••••" Phượng Tử Hề khóe miệng giật giật.
Thôi được, hắn là tổng chỉ huy, hắn lớn nhất!
" Tuỳ từng tình huống!" Phượng Tử Hề liếc nhìn Dạ Lăng Mặc, gằn từng chữ một, dứt khoát lưu loát.
"••••••" Dạ Lăng Mặc đôi mắt buông xuống, lông mi cong hơi hạ, con ngươi thâm thúy hiện lên một tia tàn bạo lạnh lẽo.
Vậy là cô không thích hắn, cho nên mới thường xuyên ném sắc mặt muốn ăn thịt người đó cho hắn xem!
Nghĩ vậy, Dạ Lăng Mặc cảm thấy lồng ngực thực nặng nề, phảng phất bị một cục đá đè lên.
Hắn cũng không biết bản thân mình vì sao lại như vậy!
Chẳng lẽ, hắn bị bệnh!
Dạ Lăng Mặc mắt đen sâu thẳm liếc nhìn Phượng Tử Hề, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/1256690/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.