Văn phòng tổng chỉ huy. 
Quốc huy vốn lóa mắt, nay dưới ánh nắng chiếu rọi càng thêm phần lộng lẫy. 
Dạ Lăng Mặc ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, mắt khép hờ, khóe miệng nhẹ giương, từ từ mà ngáp một cái. 
Chẳng những không có chút nào thô bỉ, ngược lại, mang theo loại khí chất tự nhiên đã có. 
Phượng Tử Hề đẩy cửa bước vào, đi tới trước mặt Dạ Lăng Mặc, nhìn chằm chằm hắn vài giây, sau đó mới lớn tiếng nói: "Phượng Tử Hề đến ——" 
Dạ Lăng Mặc con ngươi thâm thúy hiện lên một tia khác thường, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị vùng bóng tối u ám chiếm trọn, lập tức biến mất. 
Không khí xung quanh một bầu quỷ dị. 
Đến nỗi, hai người dường như nghe thấy nhịp tim đập cùng hơi thở của nhau. 
Phượng Tử Hề đuôi lông mày hơi nhíu, dáng người thẳng đứng như cây thông tuyết, vẻ mặt trầm tĩnh cùng yên lặng. 
Hắn bất động, cô cũng bất động, hắn lên tiếng, cô liền sẽ lên tiếng. 
Một phút, hai phút •••••• mười phút đã qua đi, Dạ Lăng Mặc khóe miệng nhếch lên nụ cười quỷ dị, tay phải rất có quy tắc mà gõ mặt bàn. 
Từng chút từng chút một, tiến lên nội tâm con người. 
Nếu trái tim không đủ mạnh mẽ, thực dễ dàng bị hắn làm cho run sợ a. 
Phượng Tử Hề không quan tâm Dạ Lăng Mặc suy nghĩ về mình như thế nào. 
Nhưng trước mặt hắn, cô không thể nhận thua, càng không thể lộ ra nhược điểm! 
"Cô thực kiêu ngạo?" Năm phút sau, thanh âm không chút cảm tình chợt vang lên, đánh vỡ không khí tĩnh lặng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-quan-bi-ong-xa-kieu-ngao-sung-co-thoi-han/1256688/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.