Chương trước
Chương sau
Đường Nhu nói xong lời này, quần áo đều bị mồ hôi làm ướt, sắc mặt tái nhợt, đồng tử hơi hơi co chặt, cả người ngăn không được mà run rẩy.
Phượng Tử Hề mắt híp lại, duỗi tay bóp chiếc cổ trắng nõn của Đường Nhu, cười lạnh một tiếng: "Kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì cũng là nhằm vào bà, loại người làm tiểu tam còn không biết xấu hổ, nên phải đặc biệt giáo huấn một phen!"
Lời nói vô tình phảng phất như một lưỡi dao nhọn, đâm thẳng vào trái tim kẻ đối diện.
Đường Nhu cảm giác cơ thể như treo ở trên cây, hai chân không còn trụ vững, hô hấp càng trở nên khó khăn, đáy lòng trào ra vô hạn run rẩy cùng kinh hãi.
Phượng Tử Hề nhất định sẽ không sợ việc cô ta không khống chế tốt lực đạo, đem bà bóp chết!
"Mày •••••• mày •••••• buông tao ra!" Đường Nhu dùng sức bẻ tay Phượng Tử Hề, đứt quãng nói.
"Hề Hề ——" hai vị lão gia cũng bị hành động của Phượng Tử Hề làm cho kinh sợ, vội vàng lên tiếng.
Đường tiểu tam mà xảy ra chuyện, Hề Hề sẽ ngồi tù!
Phượng Kim Hải vừa bước vào cửa, liền nhìn thấy một màn kinh động hồn phách này, đến giày cũng không kịp đổi, bước nhanh tới chỗ Phượng Tử Hề ở trước mặt, rống to: "Nghịch nữ, mày rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Phượng Tử Hề đuôi lông mày giương lên, đáy mắt tràn đầy kiêu ngạo kiệt ngạo: "Ông không phải nên hỏi tiểu tam trước? Bà ta đã làm cái gì, tôi vừa đi một chuyến đến thăm ông ngoại, trở về phòng liền hỗn độn bất kham!"
Phượng Kim Hải ánh mắt dừng trên người Đường Nhu, lúc này đôi môi co giật, đang muốn nói chuyện, thanh âm lạnh lẽo lại một lần nữa truyền tới: " Đừng nói với tôi, là Phượng gia lâu nay nuôi kẻ cắp? Lời này lan ra ngoài, đứa trẻ lên ba còn không tin!"
Nói xong, cô không chút để ý mà buông cổ Đường Nhu ra, xoay người hướng lầu hai đi đến.
Đường Nhu hai chân mềm nhũn, nằm liệt dưới đất, tựa như cá rời khỏi nước, lập tức hít vào từng ngụm từng ngụm không khí.
Phượng Kim Hải mày nhíu chặt, duỗi tay xoa xoa huyệt thái dương: "Nói —— rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Đường Nhu ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, thấy trên trán ông đã hiện rõ gân xanh, huyệt thái dương hơi hơi nổi lên, đáy mắt trào ra hàn ý lạnh lẽo, ngón tay xiết chặt đến mức nổi từng đốt.
Đường Nhu đáy lòng không ngừng run lên, không biết nên nói như thế nào!
Phượng Kim Hải thấy Đường Nhu không nói lời nào, đáy mắt trào ra một màn thất vọng, nhẹ nhàng thở dài một hơi, một câu cũng chưa nói, liền xoay người rời đi!
Một chọi một như vậy thực chẳng thể bớt lo!
Biết rõ nghịch nữ kia không dễ chọc, còn ở đó mèo nhỏ ra oai hổ!
Đường Nhu nhìn bóng dáng kia dần khuất xa, nước mắt không ngừng tuôn ra từng hàng: "Lão gia, chuyện này không liên quan đến tôi!"
Phượng Kim Hải hai chân dừng một chút, sau đó tiếp tục hướng phòng ngủ đi đến.
Hai vị lão nhân gia nhắm mắt làm ngơ, dứt khoát đứng về phía Phượng Tử Hề.
——
Mấy ngày trôi qua nhanh chóng, đảo mắt đã tới ngày Phượng Tử Hề phải trở lại quân doanh.
Phượng Tử Hề nhìn Liễu Duyệt cả ngày bận rộn chuẩn bị, khóe miệng ngăn không được mà nói nhẹ: "Mẹ, không cần mang nhiều thứ như vậy, chỉ cần biểu hiện tốt, đội trưởng sẽ tự khắc đối đãi tốt!"
Liễu Duyệt không biết nói gì, duỗi tay điểm lên chóp mũi Phượng Tử Hề: "Đó là quân đội, không phải nhà mình, nhất định phải biết cách cư xử cho phải!"
Phượng Tử Hề ngượng ngùng mà nói: "Tính tình vốn đã đủ tốt!"
"••••••" Liễu Duyệt khóe miệng khẽ động, lời nói của bà chẳng khác gì đàn gảy tai trâu!
Ông ngoại Liễu nhìn hai mẹ con hài hòa ấm áp như vậy, trong đầu chợt nhớ lại hình ảnh một Phượng Tử Hề vốn cường hãn.Mắt lập tức tràn đầy ý cười cùng tán thưởng.
Hai anh em họ Liễu trước kia hung hăng làm phách, nhờ có Phượng Tử Hề dạy cho một bài học, liền bao nhiêu của cải đều nôn ra hết sạch.
Mà đường tiểu tam cũng sợ tới mức đòi rời khỏi Phượng gia.
Đến nỗi Phượng Kim Hải càng nghẹn uất, hắn như thế nào cũng không nghĩ tới Liễu Duyệt thế nhưng khởi tố ly hôn!
——
Giữa trưa 12 giờ.
Phượng Tử Hề vừa kịp đẩy hành lý đến ký túc xá, lập tức bị một giọng nói hào hứng tột độ truyền đến làm cho nhức đầu: "Hề Hề, có tin hot, cậu muốn nghe hay không!"
Khuôn mặt Doãn Thu lộ rõ vẻ thiếu nữ thanh xuân, khóe miệng khẽ cong lên, tựa như một bông hoa nhỏ quyến rũ.
Phượng Tử Hề đảo mắt: "Không muốn nghe!"
Không hơn không kém, chỉ ba chữ, liền như một chậu nước lạnh dội thẳng từ đầu đến chân Doãn Thu.
Doãn Thu mặc kệ ngữ khí lạnh lùng vừa rồi, chỉ vài giây đã đến bên cạnh Phượng Tử Hề: "Hề Hề, cậu càng ngày càng không thú vị, bất quá, cậu càng không muốn nghe, mình càng phải nói,nghe này, vừa có tân binh chuyển đến quân doanh, người ta chính là đẳng cấp soái ca đó biết không••••••"
-------------------------------------------
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.