Đến trước mặt hoàng thượng để đối chất, đứng trước mặt dân chúng thành Kỳ Dương đối chất, như vậy chẳng phải hỏng rồi sao? Giống như Bạch Thủy Lung nói, chỉ cần người có mắt liếc nhìn liền biến ba nghìn binh sĩ này đều là người già yếu. Nếu bị truyền ra ngoài, những binh sĩ như thế này mà là lòng tốt của hoàng thượng dành cho Bạch Thủy Lung, thế thì uy nghiêm của hoàng thượng đặt ở đâu?
Ngụy Nhất Nhân không ngừng tuôn mồ hôi lạnh.
Gã nhận được chỉ thị của cấp trên, đem binh sĩ không được trọng dụng trong trại huấn luyện bán cho Thủy Lung. Nhưng gã có ý xấu, đem một nhóm người già yếu không biết có thể sống bao lâu đến. Vốn định mượn ý chỉ của hoàng thượng để tác quái, khiến Bạch Thủy Lung có khổ không dám nối, nuốt cục tức vào bụng, không dám phản kháng nhận lấy đám người này trở về, coi như bỏ tiền tiêu tai họa.
Không ngờ, Thủy Lung lại phản bác trực tiếp như vậy, mà còn là một kích trí mạng.
"Này, này, Võ vương phi, tiểu nhân, tiểu nhân nghĩ ở đây nhất định có hiểu lầm.” Ngụy Nhất Nhân vội vã nhượng bộ.
Ánh mắt Thủy Lung nhìn gã rất rõ ràng, nàng nói được sẽ làm được. Nếu như hắn thật sự làm như vậy, dựa vào thân phận của nàng và sự che chở của Võ vương, tự nhiên sẽ không có chuyện gì lớn. Nhưng, gã chỉ là một viên quan nhỏ bé, không có bối cảnh lớn, nhất định sẽ trở thành con chốt bỏ mạng.
"Hiểu lầm?" Thủy Lung không vì gã lùi bước mà bỏ qua: “Ta lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vuong-bai-han-phi-manh-phu-duong-thanh/4316934/chuong-146.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.